Phiên Ngoại: Mã Ngọc Linh - Vương Duệ Kỳ

79 3 0
                                    

"Duệ Kỳ à, em có thể cho anh một cơ hội được không? Anh thực sự rất thích em"

"Xin lỗi anh, em thích người khác rồi" - Cô gái nhẹ nhàng từ chối bó hoa cùng món quà của một người đàn anh điển trai đã theo đuổi nàng ngay từ khi nàng bước chân vào trường trung học. Biết sao giờ, anh rất tốt nhưng em rất tiếc, trong lòng em đã có người khác rồi.

Vương Duệ Kỳ  - một học sinh vừa tròn mười bảy tuổi. Ngoại hình của nàng không quá xinh đẹp như nữ thần, cũng không được cao như người mẫu nhưng nhìn rất dễ thương, giống như càng nhìn càng thấy mặn mà. Một thiếu nữ còn xuân xanh mơn mởn như Duệ Kỳ lại đang theo đuổi một y tá trưởng họ Mã đáng tuổi mẹ nàng, khỏi phải nói, người kia đương nhiên một mực từ chối.

"Yah! Mã Ngọc Linh đã hứa là sẽ kết hôn với em rồi mà"

Đây là lần thứ n Duệ Kỳ theo sau lải nhải Mã Ngọc Linh ở bệnh viện. Bây giờ chẳng cần mẹ nữa rồi, nàng có thể tự mình đi khắp nơi, tha hồ đeo bám Mã Ngọc Linh

"Ôi Vương Duệ Kỳ, sao em không chịu hiểu việc này phi lý đến mức nào chứ. Tôi đáng tuổi mẹ em đấy" - Mã Ngọc Linh đưa tay đỡ lấy đầu, cố bước nhanh hơn để cắt đuôi con người kia. Chân ngắn mà sao đi nhanh khiếp thế

"Ai biểu tiểu Mã hứa làm gì"

"Khổ cho cái thân già này của tôi!" - Mã Ngọc Linh đến nay vẫn chưa có ai bên cạnh. Thực ra cô cũng đã trải qua vài mối tình rồi nhưng không được đến đâu, đều do cô chủ động chia tay vì tình cảm không còn sâu đậm. Kén cá chọn canh cho lắm vào bây giờ già bạc đầu rồi còn chẳng ai chịu rước về. Nghĩ đến đây, Mã Ngọc Linh cô nghĩ đời quả thực buồn. Bằng tuổi mình bây giờ người ta đã có chồng, con đều lớn cả rồi. Sao ông trời chẳng có một chút công bằng gì với cô thế?

Lại nhắc đến nhóc Vương Duệ Kỳ kia, mặt dày như vậy, thực sự không phân biệt được đâu là nói thật đâu là nói đùa sao? Qua sự việc này, Mã Ngọc Linh  đã có thể rút ra một kinh nghiệm xương máu - đừng bao giờ hứa hẹn cao sang gì với trẻ con, trí nhớ của chúng dai kinh lắm

"Khoan đã, chúng ta nói chuyện một chút đi"

Duệ Kỳ cuối cùng cũng đuổi kịp Mã Ngọc Linh, nàng nắm lấy cánh tay của cô, xoay người cô sang đối diện với mình

"Chúng ta có chuyện gì để nói đây" -Giọng Mã Ngọc Linh có phần não nề, nhưng Duệ Kỳ không hề ngại điều đó

"Chẳng phải đã hứa là sẽ kết hôn với nhau rồi sao? Tiểu Mã bây giờ là muốn chối bỏ trách nhiệm đó hả?"

"Này nhóc"

"Đừng gọi em là nhóc, em đã mười bảy tuổi rồi!" - Duệ Kỳ bỗng gắt lên

"Được rồi, Vương Duệ Kỳ"

Mã Ngọc Linh chống nạnh, khẽ cuối đầu xuống, liếm môi, cô cần phải chấm dứt hoàn toàn chuyện này

"Xem ra mặt em đem làm đường cho xe đi cũng được đấy. Em là không chịu hiểu hay không thể hiểu đây? Lời hứa lúc đó của tôi chỉ là để dỗ em thôi, tôi không nghiêm túc với chuyện đó. Em cứ nghĩ đi, một người trưởng thành làm sao có thể nghiêm túc hứa hôn với một đứa trẻ được"

Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ