Vương Hiểu Giai đã mơ một giấc mơ dài vô tận...
Nhưng hình như đó không phải là mơ
Mà là kí ức của nàng khi còn thơ bé
Vương Hiểu Giai thấy mình đang ở một không gian hoàn toàn tăm tối, những gì nàng có thể thấy được chỉ là một màu đen tuyền. Nàng gào thét, kêu cứu, nhưng những tiếng kêu thảm thiết của nàng đều bị vọng lại. Rồi bỗng dưng, màn đêm dần mở ra như một cánh cửa, tới một nơi tràn đầy ánh nắng. Ở đó, Vương Hiểu Giai thấy rất nhiều trẻ con, đứa nào cũng cười đùa, bỗng có một bé con chạy vụt qua, là nàng lúc còn nhỏ.
Đứa bé chạy tới chỗ một đứa bé khác, đang ngồi thu mình vào một góc sân, không hứng thú chơi đùa với ai cả.
"Này cậu, cậu đang làm thế?" - giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút ánh nhìn của nó, nhưng nó không trả lời
"Tên mình là Vương Hiểu Giai, chúng ta hãy làm bạn nha?"
"Vương Hiểu Giai?"
Cô bé cười hì hì ngồi xuống cạnh nó
"Sao cậu không ra kia chơi?"
"Tôi không thích" - nó lạnh lùng nói
"Vậy mình chơi với cậu nha, chỉ có mình thôi"
Cô bé lại cười, và không hiểu sao lòng nó nôn nao đến lạ
----------------------------------------------
Các xơ nói cho nó biết, cô bé đó là con gái của một cặp vợ chồng đang làm từ thiện ở đây, họ rất giàu có, cô bé cũng thường xuyên đến đây với ba mẹ và chỉ chơi với một mình nó thôi. Nhưng không bao lâu sau, họ kết thúc chuyến từ thiện của mình, nó sẽ phải rời xa cô bé đó, và nó không muốn điều đó xảy ra một chút nào.
"Đừng đi, có được không?" - nó dùng hết can đảm của mình níu kéo cô bé
"Không được, mình phải đi với ba mẹ"
"Chúng ta chụp tấm hình làm kỉ niệm nha?"
Rồi các xơ chụp cho nó và cô bé một tấm hình, hai người chính thức chia xa. Sau này, khi đã trưởng thành, mỗi người một ngả, đã không ai còn nhớ đến ai nữa, không ai còn nhớ đến tuổi thơ của mình đã từng tồn tại một người như thế.
Cánh cửa đó bất chợt đóng rầm lại trước mặt Vương Hiểu Giai, làm nàng thoáng hốt hoảng, xung quanh lại tối đen như mực. Rồi một luồng sáng lại hắt vào sau lưng nàng, một cánh cửa khác lại mở ra, Vương Hiểu Giai thấy mình đang ngồi ở quán ăn cùng với Tưởng Vân, khi mà hai người đã thân thiết hơn một chút.
"Tưởng Vân này, công việc của chị có ổn không?"
"Vẫn ổn, còn em?" - Tưởng Vân vẫn giữ vẻ lãnh đạm thường ngày
"Rất tốt, sắp tới, trang phục của em sẽ được lên sàn diễn" - Nàng háo hức
"Chúc mừng em"
Tưởng Vân cười, một nụ cười hiếm hoi của cô, và dường như nàng đã say đắm nụ cười đó, nàng càng lúc càng khao khát được thấy nó nhiều hơn
"Ngoài chúc mừng ra thì chị còn có gì cho em nữa không?"
Vương Hiểu Giai nũng nịu, làm cô suy nghĩ một hồi
BẠN ĐANG ĐỌC
Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )
RomanceTác Giả: _LeekioPH_ Cover: YuNing_ Couple: Ninh Kha ( SNH48 Team SII ) × Trần Vũ Tư ( SNH48 Team SII ) ĐÃ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ