Chap 23

61 4 0
                                    

"Đó quả là một câu chuyện đau lòng, Ninh Kha"

   "Em biết"

   "Em thực sự để tâm tới nó nhiều như vậy sao? Chị không có ý gì nhưng hàng ngày em đều gặp những chuyện giống vậy..." - Vũ Tư hơi ngập ngừng ở đầu dây bên kia

   "Em hiểu chị đang muốn nói gì. Chỉ là lần đầu tiên em gặp được ai đó nói đích danh người mình muốn hiến tạng. Có lẽ người đó phải đặc biệt đến mức nào mới có thể hy sinh như vậy nhỉ?"

   "Chúng ta sẽ hy sinh nếu chúng ta thấy xứng đáng, Ninh Kha à" - Giọng Vũ Tư dần trở nên ngọt ngào

   "Nếu đổi lại là chị, chị cũng sẽ làm như vậy. Vì đơn giản đối với chị, em xứng đáng"

   Ninh Kha phì cười, Vũ Tư lúc nào cũng như vậy, ngọt ngào và dịu dàng. Bản tính của nàng đơn thuần, trọng tình cảm, cho nên khi ở bên cạnh Vũ Tư, Ninh Kha luôn được quan tâm và yêu thương rất nhiều. Điều này đã xoa dịu cô sau những ngày mệt mỏi ở bệnh viện.

   "Em đang ở ngoài sao?"

   Tiếng gió trên sân thượng khẽ rít lên từng cơn, trời trở lạnh hơn vào ban đêm, và Ninh Kha thì chưa có ý định sẽ đi vào

   "Vâng, hít thở chút không khí. Ở bệnh viện ngột ngạt quá"

   "Điên à? Có biết trời đang lạnh như thế nào không?" - Vũ Tư gằn giọng trách mắng

   "Em không sao, không lạnh"

   Đứng trên sân thượng này làm Ninh Kha nhớ tới lần còn làm thực tập ở bệnh viện. Khoảng thời gian đó thực sự rất khó khăn, cô luôn bị đám bác sĩ chức cao ăn hiếp, bắt phải chạy việc ngày đêm còn hơn là bác sĩ chính thức, bị khinh thường vì là phụ nữ, bị khiển trách oan. Mỗi khi uất ức, Ninh Kha sẽ lên sân thượng này khóc một trận. Cô không dám nói với ba mẹ vì sợ hai người sẽ lo lắng. Đỉnh điểm vào một lần, Ninh Kha dường như không thể chịu đựng được nữa. Cô đã cố gắng từ lúc còn nhỏ, thậm chí là hy sinh mọi thứ để theo đuổi ngành y. Ninh Kha cứ nghĩ rằng nhiệt huyết và tình yêu của mình đối với nghề sẽ chiến thắng mọi thứ, nhưng không, cô đã lầm rồi. Lần đầu tiên được nếm trải nỗi cay đắng và áp lực của cuộc sống, Ninh Kha dần kiệt sức, cô yếu đuối, hèn nhát và muốn từ bỏ bản thân mình. Cô đã lên sân thượng này, đứng tại chỗ này, muốn thả mình xuống dưới kia, để cho những mệt mỏi cũng theo đó và tan biến, nhưng may thay cô đã không làm vậy, cô còn sót lại một chút lý trí cuối cùng. Hôm nay, cũng đã lâu rồi, Ninh Kha mới lại đứng tại chỗ này, cô vẫn nghĩ là nỗi đau đó đã không còn nữa, nhung thực sự thì nó vẫn ở đây, chỉ là không âm ỉ như trước. Ninh Kha khẽ thở dài một tiếng, cố áp chế đi cảm xúc tiêu cực trong mình. Ninh Kha chưa từng nói chuyện này với Vũ Tư, và bây giờ cô nghĩ mình cần phải nói ra, chắc chắn nàng sẽ xoa dịu nó giúp cô, như trước giờ nàng vẫn từng làm.

   "Sao em im lặng lâu quá vậy, Ninh Kha?"

   "Em đang ở trên sân thượng của bệnh viện"

  "Em đừng ở trên đó lâu, kẻo lại cảm lạnh đấy"

   "Vâng, nhưng chị biết không, trên này rất cao, vậy mà em đã từng muốn thả mình xuống đó, có phải em điên rồi không?"

Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ