Chap 38

54 5 0
                                    

Tứ Xuyên

Tại Tứ Xuyên xinh đẹp, Vũ Tư vẫn đang sống lặng lẽ trong một căn nhà nhỏ mà nàng đã thuê được ở một chỗ khá vắng vẻ và yên tĩnh. Tay cầm cốc trà nhâm nhi, tay còn lại lật tấm lịch tờ treo trên tường để kiểm tra ngày tháng, Vũ Tư thở dài, như vậy mà đã nửa năm trôi qua.

Mọi chuyện cứ như mới chỉ ngày hôm qua đây thôi, ít nhất trong tâm thức nàng vẫn luôn cảm thấy thế, và cũng không ít lần mong rằng đó chỉ là một cơn ác mộng không có thực. Vũ Tư không thể hình dung bản thân đã chấp nhận và vượt qua chuyện đó như thế nào? Cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa thực sự ổn nhưng ít ra nó không còn kinh khủng như trước đây nữa. Nàng cứ từ từ mà sống và chấp nhận như vậy thôi.

Nhưng có đánh chết nàng cũng không thể quên những gì đã diễn ra ngày hôm ấy. Sau khi gặp mặt Danny, Vũ Tư trở về nhà với một tâm trạng cực kì bực dọc và khó chịu. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng quyết định gọi cho Ninh Kha để bảo cô về nhà nói chuyện ngay lập tức, nàng tính rằng nếu Ninh Kha có nửa lời nào dối trá, nàng sẽ trực tiếp băm vằm cô ra thành từng mảnh rồi thả trôi sông. Nghĩ là thế nhưng còn chưa kịp làm, Vũ Tư  nhận được thông báo tin nhắn từ điện thoại, là từ số lạ, cũng như lần trước, nàng thật cẩn trọng mở ra xem nhưng chính nội dung trong đó đã khiến nàng như chết lặng cả người đi. Là Ninh Kha đang khỏa thân nằm trên giường cùng với Danny, cô nằm sấp người và anh ta nằm bên cạnh ôm cô rất chặt. Mọi thứ xảy ra quá dồn dập khiến nàng không thể chịu đựng nổi, điện thoại đã rơi từ lúc nào. Khoảnh khắc đó Vũ Tư đã chẳng còn biết cái gì là trời là đất nữa, thứ duy nhất mà nàng cảm thấy lúc đó là sự đau đớn, bàng hoàng như muốn xé tan cả con tim. Nàng chẳng muốn tin thế nhưng hiện thực đã vả nàng một cứ thật đau, bắt nàng phải trực tiếp đối mặt với nó. Vũ Tư cảm tưởng như lúc đó bản thân có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nàng không khóc, không thể nào khóc được, trong mắt nàng lúc ấy không phải là nước mắt mà chỉ là một khoảng trống rỗng vô hồn. Vũ Tư cứ như vậy mà trở nên điên điên dại dại, nàng hết tự cười một mình thì lại đi lòng vòng quanh nhà trong vô thức. Mãi cho đến lúc Ninh Kha quay trở về, Vũ Tư vẫn luôn ở trong trạng thái đờ đẫn, không cười không nói, mặc cho Ninh Kha có gặng hỏi thế nào, Vũ Tư cũng không hé răng nói lấy một lời. Bởi vì những câu hỏi chết tiệt đó không phải là thứ nàng mong muốn, thứ mà nàng muốn chính là lời thú nhận của Ninh Kha về tất cả mọi chuyện, chỉ cần như vậy thôi, nhưng Ninh Kha đã không nói. Cứ như vậy hai ngày, Vũ Tư như sống trong địa ngục hai ngày ấy, chờ đợi mòn mỏi một lời thú nhận nhưng không được. Cuối cùng, nàng nhận ra chuyện này chẳng thể cứu vãn nữa đã quyết định tự mình kết thúc tất cả. Vũ Tư để lại chiếc nhẫn cầu hôn và lời chia tay cho Ninh Kha, nàng lặng lẽ rời đi với cõi lòng tan tác đau thương.

Nghĩ lại những chuyện đã qua đó, Vũ Tư lại bất giác thở dài. Nàng phải thừa nhận rằng khoảng thời gian đầu khi sống thiếu Ninh Kha qua thực rất khó khăn, nàng dường như thấy rằng mình đã mất đi chỗ dựa vững chắc nhất. Không có Ninh Kha, Vũ Tư bắt đầu cảm thấy chơi vơi, nàng vô định giữa dòng đời. Phải nói rằng Ninh Kha đã tác động rất lớn đến cuộc sống của Vũ Tư, hay nói cách khác, Ninh Kha đã trở thành một phần cuộc sống của nành nên khi thiếu vắng cô nàng cảm nhận rõ ràng chỗ trống rỗng tuếch trong lòng. Vũ Tư hiểu Ninh Kha quan trọng với mình đến như vậy nhưng nàng vẫn quyết tâm từ bỏ, bởi dường như trong nàng đã có một thứ sụp đổ. Với những chuyện đã xảy ra, Vũ Tư  cho rằng mối quan hệ này sẽ không thể nào trở lại như trước được nữa. Nếu nói hết yêu thì là nói dối, Vũ Tư vẫn luôn yêu Ninh Kha sâu sắc. Nàng không thể hận cô vì những chuyện đó, hay nói đúng hơn là nàng không có tư cách để hận. Sau khi dành thời gian để suy nghĩ, Vũ Tư  nhận ra rằng chính bản thân nàng là thứ cản trở Ninh Kha đến với cuộc sống bình thường. Cả Vũ Tư và Ninh Kha đều là con người, và nếu muốn yên ổn thì phải sống cuộc sống như những con người bình thường. Vậy nên, Vũ Tư đành phải trả tự do cho Ninh Kha để cô đến với cuộc sống đó mặc dù lòng nàng rất đau đớn. Trong nửa năm qua, Vũ Tư vẫn luôn ở trong căn nhà thuê này, ngày ngày lao đầu vào công việc quên cả ăn uống. Vũ Tư chỉ đành ở tạm đây vì nàng chưa thể về Mĩ với ba mẹ, nàng vẫn chưa biết lựa lời để nói với hai người họ thế nào nên đã quyết định sẽ ở lại Tứ Xuyên cho đến khi nàng đủ bình tĩnh để nói họ nghe về những chuyện đã qua.

----------------------------------------

Thượng Hải

Ninh Kha hiện tại vẫn đang làm rất tốt công việc của một phó khoa cấp cứu. Đã sáu tháng trôi qua, Ninh Kha đã dần trở về lại với cuộc sống như trước đây nhưng trong lòng cô vẫn luôn đau đáu về Vũ Tư. Khi có giờ nghỉ ngơi, Ninh Kha luôn suy nghĩ về nàng không ngừng.

Cô cũng không còn cứng đầu với mẹ nữa, bà bảo cô đi gặp Danny, cô không nói gì mà chỉ gật đầu cho xong chuyện. Ninh Kha đồng ý gặp anh ta, nhưng cảm giác khó chịu thì vẫn vẹn nguyên như thế. Mỗi lần gặp mặt, Ninh Kha đều để cho anh ta tự biên tự diễn còn cô chỉ ngồi đó gật đầu vài cái hưởng ứng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Danny lại hẹn Ninh Kha ra ngoài ăn trưa và cảnh tượng đó lại tiếp diễn.

Ninh Kha mặc cho Danny luyên thuyên, cô chỉ chăm chú vào phần ăn của mình, lâu lâu thì chỉ cười mỉm vài cái lấy lệ. Đang nói thì bỗng nhiên có điện thoại, Danny lịch sự xin lỗi cô để ra ngoài nghe, cô cũng chẳng để tâm.

Có điều bản thân Ninh Kha cũng có chuyện cần giải quyết nên chỉ một lúc sau, cô liền đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh. Đang loay hoay tìm kiếm thì cô thấy Danny, anh ta đang đứng quay lưng lại với cô.

Ninh Kha thắc mắc anh ta nghe điện thoại thì có cần phải đi xa thế không? Lúc cô định mặc kệ anh ta thì lại nghe loáng thoáng hai chữ "bác gái" - từ mà Danny hay dùng để gọi mẹ Ninh Kha nên cô quyết định mon men lại gần chỗ nào khuất khuất để nghe.

"Chẳng có gì tiến triển cả, em ấy vẫn cứ lạnh nhạt với cháu như vậy" -  Thế này thì đích thị là nói với mẹ cô rồi.

"Cháu chẳng thể hiểu, cháu đã làm tất cả mọi thứ rồi. Có lẽ cô ta đã bỏ bùa mê cho Ninh Kha rồi, em ấy vẫn chẳng thể quên được cô ta"

Anh ta nói gì vậy? Làm tất cả mọi thứ là sao? Ninh Kha càng nghe càng thấy khó hiểu.

"Những tấm hình đó, những đoạn video đó cháu đã gửi cho bác đúng chứ? Cháu cũng đã gửi cho cô ta rồi. Cô ta chắc hẳn rất sốc nên đã bỏ đi. Nhưng dư âm cô ta để lại trong lòng Ninh Kha quá lớn. Khốn nạn"

Khoan đã, tấm hình và video nào cơ? Chẳng lẽ việc Vũ Tư rời đi lại có liên quan tới anh ta? Ninh Kha vắt óc suy nghĩ, rồi cô lại nhớ tới những buổi gặp mặt trước đây với anh ta khi còn có Vũ Tư và đêm hoang đường đó. Chẳng lẽ...?! Có vẻ mọi chuyện đúng là như vậy, Ninh Kha một thân nóng giận đùng đùng xông ra giật lấy chiếc điện thoại của Danny trong sự ngỡ ngàng và hoảng hốt của anh ta.

"Tất cả chuyện này là do hai người bày mưu tính kế đúng chứ?" - Ninh Kha nghiến răng, tay cô bóp chặt chiếc điện thoại như muốn vỡ tan. Bên kia vẫn im lặng.

"Ninh Kha  à anh..."

"Tôi không nói chuyện với anh!" Ninh Kha quát lên, Danny sợ hãi nín bặt

"Mẹ nói gì đi chứ. Tất cả là do hai người bày nên có phải không? Những buổi gặp mặt và cái đêm hôm đó là có chủ đích đúng chứ? Hai người muốn chia rẽ con với Vũ Tư bằng cách đê tiện đó sao?"

"Ninh Kha, mẹ...mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi" - Ninh Kha bật cười khốn khổ, cô không ngừng giễu cợt lấy bản thân mình vì đã quá ngu ngơ dại khờ để rồi bị chính mẹ của mình bày mưu lừa dối.

"Tốt cho con sao? Mẹ thấy thời gian qua con đã sống như thế nào? Có tốt như lời mẹ nói không? Rốt cuộc thì hai người đã nói gì với chị ấy? Hai người đã biến con thành kẻ tồi tệ như thế nào? Bây giờ thì vui rồi, chị ấy bỏ đi, chị ấy đã bỏ con đi mất rồi. Hai người đã vừa lòng chưa?" - Ninh Kha nói như gào lên qua điện thoại. Không để cho bên kia tiếp lời. Ninh Kha ném chiếc điện thoại trở lại vào người Danny khiến anh ta đau nhói rồi xoay người chạy đi thật nhanh. Cô cố giấu nước mắt vào trong. Danny chỉ đứng như chết trân tại chỗ mà không thể làm gì.

Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ