Chap 28

54 4 0
                                    

Hai năm trôi qua nhanh chóng, Ninh Kha kết thúc chuyến công tác dài của mình, chuẩn bị sắp xếp để trở về Trung Quốc , đương nhiên Vũ Tư cũng sẽ đi cùng. Vào buổi tối cuối cùng ở đất Mĩ, hai người dắt tay nhau đi dạo quanh đường phố New York, Ninh Kha liên tục thở dài.

"Haiz, đúng là thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng mà" - Ninh Kha lẩm bẩm

"Huh, em nói cái gì thế?"

"Hì hì, không có gì"

Đoạn đường hôm nay sao đẹp lạ thường. Ninh Kha vừa đi vừa ngước nhìn những cột điện tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhìn những dãy nhà cao tầng, nhìn từng hàng cây, lối đi. Những thứ này trong hai năm qua cô đã không còn xa lạ gì nữa, nhưng đột nhiên tối nay, ngay giờ phút này, mọi thứ lại trở nên thật mới mẻ. Đây có lẽ là cảm xúc chung của con người. Khi bạn đã trải qua hay sắp đối mặt với một chuyện gì đó, mọi thứ xung quanh bạn đã từng quen thuộc bỗng dưng hoá thành xa lạ bất ngờ. Ninh Kha nghĩ thầm "Chị nghĩ thế nào nếu chúng ta đi tuần trăng mật ở Paris?" - Ninh Kha khẽ thì thầm vào tai Joohyun

Paris - thành phố của tình yêu, là thiên đường đầy lãng mạn của các cặp đôi yêu nhau. Chắc chắn nơi đó sẽ là một nơi lý tưởng để hưởng tuần trăng mật. Vũ Tư nghĩ như vậy.

Nhưng mà khoan đã!

Ninh Kha của nàng đang nói gì cơ?

Vũ Tư quay phắt sang nhìn Ninh Kha, dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt của nàng trở nên lấp lánh như viên ngọc quý. Còn chưa kịp để nàng nói ra câu gì, Ninh Kha đã quỳ một chân xuống, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu rượu vang.

"Vũ Tư đồng ý kết hôn với em nhé?" - Ninh Kha nói một cách đầy chân thành

Cô nhìn thẳng vào mặt Vũ Tư, nở một nụ cười dịu dàng, tất cả đều mang theo tình ý sâu đậm. Nhưng giữa hai người rất lâu sau đó chỉ có khoảng lặng, Ninh Kha vẫn quỳ một chân, trên môi vẫn nở nụ cười, Vũ Tư vẫn đứng yên, vẫn nhìn Ninh Kha bằng đôi mắt lấp lánh của mình.

"Em yêu chị rất nhiều, Vũ Tư à"

"Em đang nói cái gì thế?"

Nàng lập tức đáp lại, cảm thấy mọi thứ xung quanh mình dường như mờ đi, chỉ có người trước mặt là hiện hữu rõ nhất. Trong gần ba năm ở bên nhau, Vũ Tư kì thực đối với Ninh Kha có rất nhiều lưu luyến, nàng đã yêu cô rất nhiều, yêu đến nỗi cảm thấy như mình không thể yêu thêm được nữa. Vũ Tư cũng đã có lúc trách Ninh Kha vô tâm, trách Ninh Kha chỉ biết quan tâm đến công việc, trách Ninh Kha đã không còn yêu mình như trước. Nhưng rồi trong một đêm, vì giận Ninh Kha nên nàng đã bỏ đi, bỏ đi gần hai ngày mà không hề để lại bất cứ lời nhắn gì. Đến tận chiều tối hai hôm sau thì thấy cả trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ cô, lúc trở về, thấy cô thân tàn ma dại, không thiết đi làm, còn khóc lóc đến sưng cả mắt khiến nàng xót xa vô cùng. Lúc đó Vũ Tư mới biết mình đã trẻ con như thế nào, nàng mới biết rằng hoá ra tình yêu chỉ cần như thế.

Chỉ cần luôn ở bên cạnh nhau, kể cả những lúc khó khăn nhất

Chỉ cần bình lặng, chẳng cần phô trương

Chỉ cần biết rằng trong lòng vẫn có nhau, chẳng cần phải nói những lời yêu hoa mĩ

Tình yêu của nàng mãnh liệt như sóng xô

Còn tình yêu của Ninh Kha thì như mặt nước, lặng yên nhưng vẫn luôn đong đầy.

"Người ta thường ví tình yêu đẹp như cổ tích. Nhưng em không muốn tình yêu của chúng ta như cổ tích, chị đừng giận em khi nghe những lời này nhé? Vì đối với em, chẳng có cái gì gọi là cổ tích cả, đó chỉ là những viễn cảnh quá mức tốt đẹp mà chúng ta tưởng tượng ra thôi. Đời thực tàn khốc hơn rất nhiều. Chúng ta đang sống trong thực tế, nên em chỉ muốn làm những điều thực tế thôi. Em muốn được ở bên cạnh chị mỗi ngày, em muốn được chăm sóc chị, em muốn cùng chị vượt qua những khó khăn, em muốn những buổi sáng ban mai khi tỉnh giấc, chị sẽ là người mà em nhìn thấy đầu tiên. Em muốn trải qua những chuyện đó với chị cho đến cuối đời. Vũ Tư, chị có thể đáp ứng tâm nguyện này của em không?"

"Chúa ơi, chị không biết phải làm sao cả Ninh Kha, đồ khốn khiếp nhà em, sao lại là lúc này chứ?"

Vũ Tư vì ngạc nhiên và quá xúc động nên đã tung một cước vào ngay khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Kha, làm cô ngã lăn ra đất còn bản thân mình thì ngồi thụp xuống, khóc lớn như thể mình là người bị hại.

Ninh Kha lồm cồm bò dậy bên cạnh Vũ Tư, ôm nàng vào lòng, vuốt ve tấm lưng đang run lên từng cơn của nàng. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy chiếc nhẫn ra rồi đeo vào ngón áp út của nàng.

"Chị không trả lời thì coi như là đồng ý rồi đấy nhé"

Vũ Tư ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang cười tít cả mắt của Ninh Kha, vừa thương vừa giận nhéo eo cô một cái rõ đau

"Đồ ngốc, còn có thể lấy ai ngoài em nữa chứ?"

Ninh Kha đỡ Vũ Tư đứng dậy "Hồi nãy chị đá vào mặt em đấy"

"Thế à?"

"Um" - Ninh Kha chỉ tay vào phần má đang đỏ dần lên

"Chị xin lỗi" - Vũ Tư vuốt lấy phần má đó của Seulgi

"Chỉ như vậy thôi hả?"

"Chứ em muốn gì?"

Ninh Kha nhìn cơ thể Vũ Tư lần lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, nở nụ cười đầy gian tà

"Không!"

"Ơ?!"

"Ngày mai phải bay rồi"

"Chỉ một chút thôi"

"Không được..ối...ối!! Ninh Kha!"

Ninh Kha không để Vũ Tư kịp nói lời nào, kéo tay nàng chạy thật nhanh về nhà, cô đang rạo rực lắm rồi.

Chúc mừng Trần Vũ Tư

Và chúc may mắn

Bác Sĩ Khoa Cấp Cứu - ( Ninh Thải Trần )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ