"Rời khỏi hắn, muốn ta nói bao nhiêu lần em mới hiểu được? Còn không phải là trị liệu sao? Ta có thể mang bà ra ngoại quốc, cung cấp điều kiện chữa bệnh càng tốt hơn, trong giới y học ta tự nhận chút việc nhỏ này còn không làm khó được ta." Lục Lạc phủi tay bật dậy từ trên ghế, hai mắt đỏ bừng mang theo tức giận gắt gao trừng mắt nhìn Cấm Ngôn đang ngồi dựa trên giường.
"Không có khả năng." Cấm Ngôn nhìn cũng chưa nhìn Lục Lạc, nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ngữ khí lạnh nhạt. Đã nằm một ngày trên giường, những vết thương bên ngoài đã tốt lên không ít, chỉ là lần này bàng quang bị thương nặng nhất rất khó chịu. Bởi vì bàng quang không thể dùng cách lấy máu để giải trừ dược tính, chỉ có thể lần lượt dùng nước thuốc đặc thù rửa sạch, mỗi lần 1000cc, cần phải làm bàng quang đạt tới bão hòa mới có thể tác dụng trị liệu.
Đương nhiên, quá trình kia cực kỳ thống khổ. Cho tới bây giờ, Cấm Ngôn chỉ có thể dựa vào ống dẫn tiểu mới có thể phóng thích chất lỏng trong cơ thể, mà chất lỏng lúc chảy ra ngoài thường xuyên có lẫn tơ máu. Thế cho nên hiện tại Cấm Ngôn vẫn chưa thể đứng dậy hoạt động, mà trong thời gian này anh cũng uống rất ít nước, đôi môi nguyên bản căng mọng này nhìn ra đã có chút khô nứt.
Cấm Ngôn vốn định để ba tiểu sủng nô riêng chiếu cố chính mình cùng Tiểu Diệp. Nhưng Lục Lạc nhất định muốn ở lại tự mình chăm sóc, Cấm Ngôn cũng không có sức lực tranh cãi với gã, liền trầm mặc coi như đáp ứng. Chính là từ khi anh thanh tỉnh, Lục Lạc liền không ngừng yêu cầu anh rời khỏi Viêm Đế, mấy ngày nay đã nghe đến lỗ tai đóng kén.
"Cấm! Ngôn!" Lục Lạc trong mắt đều là lửa giận như sắp phun hỏa, nói ra hai chữ này quả thực như nghiến răng nghiến lợi. Lục Lạc ngày thường nhìn qua có lẽ là một gã đàn ông cao quý ôn hòa, kỳ thật tính tình gã vô cùng táo bạo. Nhưng khi đối mặt Cấm Ngôn lúc nào cũng lạnh nhạt lại không thể phát hỏa, gã chỉ có thể tự mình tức giận.
"Chủ nhân, đã đến giờ dùng thuốc." Lục Lạc vừa định nói thêm đã bị Kết đang quỳ gối ở cửa chặn ngang. Kết trong tay bưng một cái khay kim loại, bên trong có hai túi chứa chất lỏng màu xanh nhạt, là nước thuốc dùng để rửa sạch bàng quang.
"Buông! Cút đi!" Không đợi Cấm Ngôn mở miệng, Lục Lạc xoay người một cái hướng Kết quát một tiếng ra lệnh.
Kết ngây người một chút, lại không có lui ra ngoài, mà là quỳ gối tại chỗ đem ánh mắt chuyển hướng Cấm Ngôn.
Cấm Ngôn không nói gì, chỉ là hơi hơi nhắm mắt, nâng nâng cằm ý bảo Kết có thể rời đi. Nhận được chỉ thị của chủ nhân, Kết chậm rãi quỳ lui đi ra ngoài.
"Nói cho ta! Vì cái gì em không chịu tiếp nhận ta?" Lục Lạc vẫn luôn đè nén lửa giận, một tay nắm cổ áo bệnh nhân của Cấm Ngôn, y phục trên người anh vốn đã lỏng lẻo, bị Lục Lạc dùng sức kéo một cái, mấy cúc áo trước lập tức bung mở, lộ ra thẻ bài kim loại treo trước ngực.
"Thấy sao?" Cấm Ngôn bình tĩnh hạ mắt xuống nhìn thứ "trang sức" được đeo trên ngực mình, sau đó anh lại nâng mắt nhìn thẳng vào Lục Lạc.
"Em luyến tiếc Viêm Đế dạy dỗ đến thế sao?" Lục Lạc theo tầm mắt di chuyển của Cấm Ngôn cũng nhìn thấy nhũ đinh trên hai đầu vú cùng thẻ bài khắc bốn chữ "Viêm Đế chuyên chúc" trên ngực đối phương. Trong mắt Lục Lạc tràn ngập cảm xúc phức tạp, giọng nói gã cũng hơi mang chút không thể tin tưởng.

BẠN ĐANG ĐỌC
Trở thành Nô (BDSM, điều giáo, song tính, khống chế, np)
РазноеNhìn Nghiêm Hi tự nhiên tiếp nhận hộp, Cấm Ngôn mi nhăn càng chặt. Anh lui về phía sau hai bước, tạm dừng một lát, không chờ Nghiêm Hi mở miệng liền bắt đầu cởi áo trên người ra để sang một bên, xứng với khuôn mặt diễm lệ của mình, thân hình thon dà...