12

1.9K 192 15
                                    

Đồng hồ điểm sáu giờ tối, trời đông ở Hoa Kỳ chuyển lạnh.

Winter đi lò dò với cánh tay phải bị bó bột giữa khuôn viên rộng lớn của bệnh viện. Nó choàng tạm lên người chiếc áo khoác mỏng vì nghĩ đoạn đường từ phòng bệnh đến căng tin không xa, nhưng hình như ý nghĩ này sắp khiến nó bị cảm đến nơi rồi.

Ắc xì!

Winter hắt xì một cái, phát ra tiếng nghe như cún con. Rồi nó ngẩng đầu lên với chiếc mũi đỏ ửng, nhưng hình ảnh hiện lên trong ánh mắt của nó khiến nó chẳng còn tâm trí để quan tâm đến cái lạnh ấy nữa.

"Lynne?" Nó mơ hồ hỏi và dần trở nên lo lắng khi thấy hai mắt của cô bé đỏ ửng.

"Cậu không sao chứ Lynne?"

Đoán chừng cô bé đã khóc một lúc nên hai bọng mắt có hơi sưng. Hai má cô bé ửng hồng vì lạnh, trông thật tội nghiệp biết bao. Cảnh tượng này làm cho Winter khẽ chạnh lòng, đáy mắt nó hiện lên sự xót xa.

"Cậu có ổn hơn chưa, tay có nhức không?"

Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô bé, nó chỉ biết ậm ừ trả lời: "Mình tốt hơn rồi, cậu đừng lo."

"Vậy thì tốt rồi. Hmm, cậu đi đâu thế?" Cô bé đảo mắt, có vẻ ngượng ngùng hơn thường ngày.

Winter chỉ tay về phía căng tin ở đằng trước: "Mình đi mua đồ ăn tối."

"Cho cả chị ấy...?"

Chị ấy.

Winter lưỡng lự gật đầu. Nó cảm thấy như có một tảng đá nặng trịch đang đè nén trong lòng mình.

Sau cái gật đầu đó, cả hai đều trở nên im lặng, nhìn nhau mà chẳng ai nói gì. Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, chỉ có tiếng gió rít lên vi vu từng đợt.

"Cậu có điều gì giấu mình không?"

Nó trông thấy hai cánh môi của Lynne mấp máy, mãi một hồi lâu mới buột miệng thốt lên như thế.

"Mình không có ý định giấu--"

"Nhưng cậu đã giấu đó thôi."

Hiện giờ Lynne không đeo kính nên Winter có thể nhìn rõ, ánh mắt của cô bé long lanh như những vì sao trên trời. Nó chủ động tiến thêm một bước, ngập ngừng nói.

"Mi-mình nghĩ là, cậu luôn hiểu mình mà Lynne? Chỉ là... mình--mình thật sự..." Winter cắn môi trong sự bất lực với chính mình. Nó thở dài một cái và nhắm mắt bảo: "Nhưng mình thật sự đã phải lòng chị ấy, Lynne ạ."

Cô bé gần như đáp lại ngay tức khắc một cách dõng dạc: "Mình hiểu chứ! Mình luôn tự tin bản thân là người hiểu rõ cậu nhất!"

Cô bé nói bằng tất cả sự chắc chắn. Đôi mắt cô bé ngấn nước, rưng rưng và đôi vai gầy gò thì run rẩy.

"Nhưng Winter, còn mình thì sao?"

Ô, ngay giây phút này đây, Winter chẳng biết phải dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình. Chúng rối bời như một đống tơ vò, và càng trở nên phức tạp khi nó phải đối diện với câu hỏi của Lynne.

//winrina// abcdefuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ