- Bây giờ đang làm ban ngày. - Mặc dù nói vậy, nhưng Minh Triệu vẫn ôm lấy cổ Kỳ Duyên, kéo cô ngã đè ở trên người nàng, mặt đối mặt, ánh mắt phức tạp nhiều loại cảm xúc mà nhìn thẳng cô. Kỳ Duyên nhìn ra trong đó có chút áy náy, chút ngượng ngùng, còn có đâu đó một loại tình yêu nói không rõ.
- Em mặc kệ! Phạm tổng, em muốn chị, ngay bây giờ! - Cô ngang ngược cắn nhẹ sống mũi nàng. - Cho em...
Phạm tổng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Sự thuận theo của nàng khiến Kỳ Duyên càng thêm quá phận, lập tức không chút khách khí trở tay đem bộ tây trang đắt tiền vứt sang một bên, sau đó cầm lấy tay Minh Triệu đặt ở nút áo của mình, thanh âm khàn khàn mê hoặc "Phạm tổng, cởi cho em."
Đôi gò má Minh Triệu đỏ ửng lên, lắc đầu.
- Nghe lời... - Kỳ Duyên ở bên tai nàng nỉ non, vươn lưỡi liếm nhẹ vành tai.
Minh Triệu mím môi, cảm giác đầu lưỡi mềm mại ướt át chạm lên da thịt khiến nàng hơi hơi rụt người vì nhột. Trong đôi mắt dần dần nhiễm một tầng dục vọng.
Nàng hơi hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bừng bừng lửa của Kỳ Duyên, nuốt nước miếng một chút. Sau đó, đôi tay chậm rãi nâng lên, nhưng lại xoay mặt qua một bên, ánh mắt né tránh, bởi vì xấu hổ mà cả người hồng hồng, nhưng tay vẫn chậm rãi đem nút áo của Kỳ Duyên mở ra.
Kỳ Duyên khẽ cười, cúi đầu hôn xuống, Phạm tổng nhà cô thực dễ thẹn thùng, quá đáng yêu...
Phối hợp để cho nàng cởi áo xong, Kỳ Duyên hai tay đã không chút chậm trễ mà ở trên bầu ngực nàng bắt đầu xoa nắn lên. Minh Triệu khó nhịn thở dốc, cảm giác tê ngứa mạnh mẽ xông ra.
- Phạm tổng chị biết không, bộ dáng động tình của chị, thực sự rất mê người... - Dứt lời, một tay đè lại bả vai chị, một tay hung hăng niết mạnh đầu vú bên phải.
- Đau! - Minh Triệu đau đến giật bắn người, theo phản xạ muốn ngồi bật dậy nhưng đã bị Kỳ Duyên đè chặt trên giường, nước mắt đều bị ép ra.
- Ngoan... - Còn chưa đợi nàng kịp thể hiện thái độ gì, Kỳ Duyên đã vội vàng hôn xuống dỗ dành, đem mấy câu mắng người của nàng chặn lại bên miệng, chỉ là tay cũng không rảnh rỗi, vẫn lần mò sờ mó người ta.
Minh Triệu vẫn còn chưa chịu bỏ qua chuyện Kỳ Duyên bạo lực với nàng, trừng mắt đẩy con người kia ra. Kỳ Duyên chống tay ngồi dậy, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Minh Triệu là bất mãn, tức giận, còn Kỳ Duyên lại là hài hước.
- Phạm tổng, lần này là trừng phạt. - Bởi vì chị đã không tin tưởng em, Kỳ Duyên nghĩ trong lòng, nhưng không đem lời nói ra.
Tuy vậy, Phạm tổng giống như vẫn là từ ánh mắt thanh triệt của Kỳ Duyên đọc được ra. Chỉ thấy nàng một giây trước còn hung dữ trừng mắt, một giây sau liền ỉu xìu, mím môi do dự. Cuối cùng, chỉ là gật nhẹ đầu một cái, xem như tiếp thu.
Ân, cho dù là Phạm tổng, làm sai vẫn là muốn chịu phạt nha...
Kỳ Duyên cong môi cười, nàng quá đáng yêu... thật hận không thể đem nữ nhân này nuốt vào trong bụng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] PHẠM TỔNG, LẠI ĐÂY KHI DỄ EM ĐI
Historia CortaThể loại: BHTT, HE, ngọt, sủng, có ngược (ngược kiểu gì mình chưa biết =)) nhưng mà sẽ không cẩu huyết, đời chưa đủ đắng cay hay sao mà đọc truyện còn mong ngược nặng), lâu lâu sẽ có một vài cảnh huấn. ------ - Phạm tổng, chị đừng ăn hiếp em nữa...