Nửa tiếng qua đi, Kỳ Duyên đứng dậy lắc lắc cái chân tê rần của mình xong liền chạy xuống lầu, thấy Minh Triệu đang ngồi ở sopha nghe điện thoại.
Sắc mặt Phạm tổng có vẻ không tốt lắm, Kỳ Duyên tự giác không đến làm phiền, ngoan ngoãn mở tủ lạnh tìm phần kem của mình, ngồi ở bàn ăn nhìn về phía người kia.
Cô chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, là ở trong một buổi đấu giá tranh từ thiện do một tổ chức phi lợi nhuận mở ra, tiền kiếm được từ buổi đấu giá đó toàn bộ sẽ được gửi đến viện cô nhi trên cả nước, hỗ trợ chi phí sinh hoạt, học tập cho những bạn nhỏ kia.
Khi đó Kỳ Duyên còn là sinh viên năm đầu của ngành thời trang, lại là đại tiểu thư của Nguyễn gia, vé mời tham gia buổi đấu giá kia trực tiếp gửi về nhà. Có niềm đam mê lớn với nghệ thuật, Kỳ Duyên đi.
Buổi đấu giá diễn ra rất tốt đẹp, những tác phẩm đấu giá đều xuất phát từ tay những hoạ gia có tiếng trong và ngoài nước, người tham gia đấu giá cũng là tầng lớp có địa vị trong xã hội. Tuy vậy, trong mắt Kỳ Duyên, tất cả những tác phẩm trừu tượng với giá bán ngất trời kia đều không thể gợi lên hứng thú, bởi vì cô không phải là người theo trường phái trừu tượng, cô thích thứ gì đó cụ thể một chút, nhưng vẫn có thể khơi gợi được cảm xúc và đánh trúng nội tâm của người xem.
Vốn nghĩ rằng hôm đó đến không có thu hoạch gì, thẳng cho đến khi nhìn thấy một bức tranh nọ ở vị trí cuối cùng. Bức tranh đó, vẽ là hai người con gái với phong thái đĩnh đạc, tự tin, ôm eo nhau đứng ở trước một tấm gương lớn. Nhưng bên trong phản chiếu của gương, có một người vẫn điềm tĩnh và giỏi giang như thế, đưa tay ra nắm lấy bàn tay người kia, đôi con người trầm lắng, khoé môi nhẹ nhàng mỉm cười. Mà người còn lại, ngồi quỳ trên mặt đất, có vẻ nhút nhát, co ro, nhưng đôi mắt mang theo chút gì đó khao khát, ngưỡng mộ, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng, phần cánh tay run rẩy nắm lấy bàn tay đang hướng mình vươn ra kia.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh đó, Kỳ Duyên cả người căng thẳng, không tự chủ được nuốt nước miếng, khẽ rùng mình, trong lòng từng chút từng chút dậy sóng. Bức tranh này... màu sắc không phải quá đặc biệt, chủ yếu là tập trung đặc tả phần đôi mắt cùng chuyển động của nhân vật, nhưng cũng chính vì như vậy, mạnh mẽ đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô.
Kỳ Duyên siết chặt nắm tay, cố gắng làm chính mình bình tĩnh một chút.
Lúc tới lượt bức tranh đó, người chủ trì trực tiếp lướt qua, chỉ giới thiệu sơ lượt liền không có ý định nói thêm gì nữa. Phía bên dưới lập tức có người lên tiếng hỏi vì sao không đấu giá, người chủ trì mỉm cười
- Bức tranh này, chúng tôi không đấu giá, dựa theo ý của tác giả, là muốn dành cho người có duyên với tác phẩm.
Bên dưới liền có không ít tiếng xôn xao cùng tiếc nuối. Kỳ Duyên liếc mắt nhìn một vòng, nhận ra những người hứng thú với tác phẩm này đều là những người từ đầu đến giờ đều rất im hơi lặng tiếng, thực rõ ràng, tác phẩm này có một sức hút kỳ lạ đối với những con mắt nhà nghề nơi này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] PHẠM TỔNG, LẠI ĐÂY KHI DỄ EM ĐI
ContoThể loại: BHTT, HE, ngọt, sủng, có ngược (ngược kiểu gì mình chưa biết =)) nhưng mà sẽ không cẩu huyết, đời chưa đủ đắng cay hay sao mà đọc truyện còn mong ngược nặng), lâu lâu sẽ có một vài cảnh huấn. ------ - Phạm tổng, chị đừng ăn hiếp em nữa...