Hết nửa tiếng, Phạm tổng vỗ nhẹ lưng Kỳ Duyên một cái, không có làm cô đứng lên mà hỏi "Suy nghĩ kỹ sao?"
Bạn nhỏ bên dưới gật đầu. "Đây là lần đầu tiên em gặp Hạ Ân nhưng hắn ta lại cho em cảm giác hắn thuộc về loại người nắm trong tay quyền cao thì sẽ kiêu ngạo, đối với bên dưới hất cằm sai khiến, đối bên trên khom lưng siểm nịnh. Người như vậy gió chiều nào theo chiều đó, sơ tâm không tốt, khả năng sẽ vì lợi lộc mà bất chấp, không trung thực. Tệ hơn nữa, cũng không phải là người trung thành. Nhưng đây chỉ mới là ấn tượng ban đầu của em, cũng chưa chắc đã là đúng."
- Vậy em cho rằng, vì sao Hạ Ân tới bây giờ vẫn là RSM?
- Chuyện này... - Kỳ Duyên hơi nhíu mày, thực rõ ràng là không quá lý giải được. Hạ Ân biểu hiện rõ như vậy, Phạm tổng, hoặc Võ Hoàng Yến ít nhiều cũng sẽ phải cảm nhận được, nhưng vẫn giao vị trí quan trọng như vậy cho anh ta... vậy chỉ có thể nói một là do bọn họ tắc trách nhắm mắt làm ngơ không để ý đến. Nghĩ đến đây Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn người kia, cảm thấy như thế nào cũng không đem được hai chữ 'tắc trách' gắn lên người Phạm tổng. Vậy chỉ có thể là do phán đoán của cô sai rồi?
Phạm tổng giống như đọc được trong đầu Kỳ Duyên nghĩ gì, buông chuột xoay người bắt chéo chân nhìn thẳng xuống cô, hơi hơi mỉm cười "Thế nào? Là không biết hay là không dám nói?"
Ánh mắt Kỳ Duyên loé loé, thử trả lời "Em không biết.", ngay đó lập tức cảm nhận được một cỗ khí lạnh ập tới, Phạm tổng như cũ cong môi cười, chỉ là ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Nàng vươn tay câu lấy cằm Kỳ Duyên, làm cô trực diện đối mặt với mình. Kỳ Duyên ngẩng đầu, từ vị trí như vậy nhìn lên chính là góc mặt đầy lạnh lùng cùng sắc bén của Phạm tổng, khiến cho cô bỗng trở nên căng thẳng, hô hấp bởi vì cảm giác áp bách mà hơi chút nặng nề.
- Em không phải không biết, mà là không dám tin tưởng giả thiết mà mình nghĩ đến.
Bị vạch trần, Kỳ Duyên ngược lại không cảm thấy chút nào chột dạ, nhún vai "Vậy Phạm tổng, em là đang nghĩ do chị tắc trách, chị nói em có nên tin hay không?"
- Người không có thập toàn thập mỹ, ngay cả chị đôi lúc của sẽ phạm phải sai lầm.
Đây là gián tiếp thừa nhận rồi? Kỳ Duyên sửng sốt một chút, không thể tin nhìn nàng "Không thể nào a."
Minh Triệu không có tranh luận với cô, ngữ khí đều đều, thả chậm "Chị tuy không phải là người thường xuyên tiếp túc với RSM, nhưng bọn họ đều là những nhân vật quan trọng trong vận hành của tập đoàn. Ban nãy chị nói với em rằng chị không có quá nhiều ấn tượng về người này, đó là một loại không trách nhiệm."
- Cái này... - Lý giải này dường như có chút không ổn lắm.
- Em có thể không biết hết nhân viên của mình, có thể không nắm rõ từng quản lý front-line, nhưng nhân sự C-level và kế cận C-level, em ít nhiều phải có hình dung về bọn họ. Trên lý thuyết hẳn là như vậy, nhưng thực tế ra có đôi lúc người ta chỉ quan tâm đến hiệu suất công việc mà thôi, chỉ cần một người mang được đến doanh thu và lợi nhuận cho công ty, đa số lãnh đạo đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua vài tính xấu của bọn họ. - Nàng không tin Võ Hoàng Yến nhìn không ra Hạ Ân là kiểu người gì, nhưng so với nàng, cô ấy lại càng hiểu biết Hạ Ân, có lẽ nhìn trúng điểm nào đó của hắn ta rồi nên mới giữ lại. - Nhưng cũng không đồng nghĩa việc này là chuyện tốt. Những lúc bình thường thì không có gì, nhưng một khi bị người nhắm đến, sẽ trở tay không kịp. Hiểu được sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] PHẠM TỔNG, LẠI ĐÂY KHI DỄ EM ĐI
ContoThể loại: BHTT, HE, ngọt, sủng, có ngược (ngược kiểu gì mình chưa biết =)) nhưng mà sẽ không cẩu huyết, đời chưa đủ đắng cay hay sao mà đọc truyện còn mong ngược nặng), lâu lâu sẽ có một vài cảnh huấn. ------ - Phạm tổng, chị đừng ăn hiếp em nữa...