Khương Cách đi thang máy trở lại lầu mười một, thang máy vốn được nhiều nhà sử dụng chung, năm giờ chiều, trên cửa mọi nhà đều dán câu đối xuân đỏ rực, khiến hành lang đơn giản bỗng trở nên rực rỡ, mang theo hơi thở của năm tháng xưa cũ.
Việc dán câu đối Tết vào giao thừa đã là chuyện xa xưa trong trí nhớ của Khương Cách. Sau khi trở thành minh tinh, cô bận rộn công việc, trước kia ít danh tiếng, cô không thể từ chối lịch trình vào giao thừa. Hiện tại đã nổi tiếng, cô cũng chỉ có thể từ chối vài lịch trình để trở về ăn bữa cơm tất niên. Mỗi lần trở về, câu đối xuân đã được dán lên.
Khương Cách lăn dấu vân tay, sau đó vặn nắm cửa, độ ấm trong phòng xua tan đi cơn gió lạnh ngoài hành lang. Khương Cách tiến vào, đứng trước cửa cởi áo lông.
Tiểu khu Sơn Diêu nằm ở khu vực cũ của thành phố, lúc mua nhà đã hơi cũ, về sau Tống Bách Hợp thuê người tân trang lại. Bà thuộc tuýp người lãng mạn, căn nhà luôn được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, còn bày hoa tươi. Trong phòng bếp có âm thanh nấu nướng, không khí thoang thoảng hương hoa và mùi thức ăn thơm nức.
Khương Cách bước vào phòng khách, chiếc dĩa màu đỏ rực trên bàn ăn thu hút ánh mắt của Khương Cách. Mấy xâu kẹo hồ lô được bọc trong giấy gạo, đặt trong dĩa thủy tinh. Cô nhìn mấy xâu kẹo hồ lô một lúc lâu, bỗng cửa phòng ngủ phía đối diện mở ra, một bóng dáng màu tím chạy đến.
"Chị về rồi!" Khương Đồng vừa reo lên, vừa chạy đến bên cạnh Khương Cách.
Khương Cách dời mắt đi, cúi đầu nhìn Khương Đồng, trong đôi mắt nâu chứa ý cười nhàn nhạt: "Ừm."
Khương Đồng rất vui, sau khi Khương Cách lên tiếng trả lời, cô bé vội nhoài người cầm kẹo hồ lô trên bàn đưa cho Khương Cách: "Biết chị về, em còn mua kẹo hồ lô chị thích ăn nhất nữa này ~"
Năm nay Khương Đồng vừa lên lớp mười, tuổi mười sáu rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười cũng rung động lòng người. Vẻ ngoài cô bé dịu dàng xinh đẹp giống mẹ, không sắc sảo như Khương Cách. Đôi mắt to tròn trong veo, long lanh như nai con.
Chỉ là tính cách của cô bé không giống như vẻ bề ngoài. Khương Cách nhìn thấy ba cái khuyên tai của Khương Đồng, cô đưa tay vén tóc cô bé lên, Khương Đồng nhuộm tóc màu xanh lá highlight tím, vừa rụt rè che giấu vừa khoa trương phách lối.
Tóc bị vén lên, Khương Đồng hơi chột dạ. Cô bé nhét kẹo hồ lô vào miệng, lẩn tránh ánh mắt của Khương Cách. Khương Cách thả tóc cô bé xuống, nhíu mày hỏi: "Em lại quậy gì nữa thế?"
"Hả?" Khương Đồng lắc đầu như trống bỏi, hàm hồ nói: "Làm gì có, không tin chị hỏi dì út đi! Dì út!"
Khương Đồng lớn tiếng gọi, Tống Bách Hợp lên tiếng trả lời từ trong phòng bếp. Thấy Khương Cách về, bà mỉm cười vẫy vẫy cái muôi, nói: "Ơ! Cách Cách về rồi à! Đợi dì một lát, dì nấu sắp xong rồi ~"
Năm nay Tống Bách Hợp đã ngoài năm mươi, nhưng tính tình bà trẻ trung lạc quan, còn rất biết cách ăn mặc, trông bà như chỉ ngoài bốn mươi. Bà mặc áo lông cừu sáng màu mềm mại thoải mái, làm toát lên sự dịu dàng của một người mẹ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Dịu Dàng Tận Xương - Tây Phương Kinh Tế Học (FULL)
Romance*Nguồn: mienhoaduongg.wordpress Khương Cách mang vẻ đẹp lạnh lùng, tính tình lãnh đạm, là mỹ nhân băng giá nổi tiếng trong giới giải trí. Năm ấy cô ra mắt bằng một bức ảnh chụp cùng với báo hoa mai. Trong khung cảnh cát bụi đầy trời, dưới một gốc câ...