Trời đang dần lên nắng , điều đó làm Hyuk ở bên trong vừa phải chịu đứng cái nóng gay gắt vừa phải kiềm chế cơn khát đang hành hạ cả cơ thể,tuy anh đã cố gắng mở được chiếc dây an toàn trên người nhưng cuối cùng cũng không thể rời khỏi bởi vì cánh cửa xe đã bị Hwarang khóa từ lúc nào.
"Chết tiệt bộ tên đó tính giết mình thật à???"
Hyuk vừa nói vừa thở một cách gấp gáp, có lẽ bây giờ chỉ có cách chờ đợi hắn ta xuất hiện thì anh mới có cơ hội mà ra ngoài được.
"Hello tên thất bại!!!"
Gương mặt của Hana bỗng chốc xuất hiện lù lù bên ngoài làm Hyuk giật bắn cả người.
"Sao cô lại ở đây???"
Hyuk vô cùng bất ngờ vì đây mới là lần đầu tiên gặp lại Hana sau hôm thấy cô ở bệnh viện,
"Cậu không có quyền nói ở đây đồ dơ bẩn, hãy im lặng mà nhìn món đồ chơi tôi mới nhặt được đây"
Hana cười nham hiểm rồi quay người ra hiệu cho ai đó bên ngoài.
Chỉ tầm 30s bọn đàn em của Hana đã đem một ông già ốm yếu đến trước mũi xe.
Hyuk hốt hoảng nhận ra người đó chính là ba của mình ,tuy vậy anh đã cắt đứt liên lạc với ông ấy hơn một năm nay và hoàn toàn không có ý định quan tâm đến nữa.
"Nhìn quen không?"
Hana liếc nhìn gương mặt lo lắng của Hyuk trong chiếc xe mà hào hứng nói.Dù anh đã cố gắng không thể hiện ra bất cứ dấu hiệu khác lạ nào nhưng điều đó vẫn không thể che giấu khỏi đôi mắt mắt gian xảo của cô ta.
"Hyuk à ba nè con không nhớ ba sao??"
Ông ta vừa nói vừa khóc nức nở như một đứa trẻ, bộ dạng này quả thật vô cùng đáng thương đến mức làm những người đi đường phải đứng lại mà quan sát.
"Cô lại muốn làm gì vậy hả?"
Hyuk tức tối hét lớn.
"Sao vậy?cậu có biết ông ấy đã đi bộ liên tục ba ngày nay chỉ vì tìm cậu không?Hyuk à không lẽ cậu trơ mắt nhìn ba ruột của mình khổ sở như này sao?"
Hana cúi người ôm chặt cánh tay của ông ta mà nói, nước mắt cô cứ tuôn trào như thác đổ,bộ dạng yếu đuối này quả thật làm ai cũng có thể nghĩ cô mới chính là con ruột của ông ấy.
Nhìn sự diễn xuất lố lăng của hai người trước mặt làm Hyuk nổi hết da gà,anh chả biết bản thân đã gây ra tội tình gì mà hôm nay lại gặp toàn chuyện xui xẻo như vậy.
"Mấy người có thôi đi không? Làm cái trò khùng điên gì vậy?"
Dù rất muốn chạy khỏi đây ngay bây giờ, nhưng anh lại bị mắc kẹt trong chiếc xe đáng ghét này nên cho dù hiện tại có khó chịu đến mấy cũng chỉ đành trơ mắt mà chịu trận.
"Hyuk à ba không còn bài bạc gì nữa hết, ba lên đây là để chăm sóc con,ba biết mấy năm qua con khổ nhiều rồi lần này ba hứa chỉ cần con ở bên cạnh ba thề ba sẽ không làm gì khiến con buồn nữa "
Đôi mắt chi chít những vết nhăn của ông ta đang ngập tràn nước mắt, lần đầu tiên trong suốt 18 năm qua Hyuk mới có thể thấy được bộ dạng thê thảm như thế này của người ba ruột.Anh nhớ lại khoảng thời gian khi còn ở nhà, dù đêm đó Hyuk có sốt đến mức co giật hay cho dù bản thân có mất tích đền tận sáng hôm sau thì ông ta cũng chưa từng có một lời nào hỏi đến, lúc ấy anh cứ nghĩ đơn giản rằng bản thân không được giỏi giang như những người khác nên ba mới ghét anh như thế... nhưng cho đến cái ngày mẹ mất anh mới bàng hoàng nhận ra sự thật,hóa ra tất cả không phải do anh hay mẹ mà là chính ông ta chưa từng xem mẹ và anh là gia đình của mình...đám tang mẹ chỉ vỏn vẹn kéo dài vài tiếng đồng hồ,ông ta không cho bất cứ ai đến và cũng chẳng muốn tốn tiền của mình vào người vợ đã chết... mẹ anh cả cuộc đời vì gia đình giờ đây lại lạnh lẽo nằm bên dưới một ngôi mộ đất... thật sự ngoài anh ra chẳng ai thèm khóc thương vì bà,ngày cả người chồng đã từng chung sống mười mấy năm cũng không hề rơi một giọt nước mắt...
BẠN ĐANG ĐỌC
[HwaBinXBonBin-TEMPEST] MY DESTINY 🌻
Storie d'amoreĐến đây đi nào!tôi sẽ kể cho các bạn nghe về chuyện tình của họ 🌻