1 tháng sau...
Gần 6 giờ sáng, lúc này bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn nhưng hai chàng trai với dáng người cao ráo này hình như chưa bao giờ rời khỏi căn phòng bệnh.Hai người ấy lúc nào cũng có mặt và không biết từ bao giờ đã trở thành gương mặt quen thuộc với tất cả bệnh nhân ở nơi này...
"Sức cậu cũng khỏe thật đấy, bị thương nặng đến như vậy mà vẫn sống dậy được..."
Hyuk ngồi trên ghế nhìn chàng trai tóc xanh trước mặt bằng một ánh nhìn không mấy dễ chịu , miệng anh nói nhưng tay vẫn dịu dàng chạm vào lòng bàn tay nhỏ trắng trẻo của tiểu bảo bối đang nằm im lìm trên giường như một thói quen khó bỏ... Đối với anh nó như là một cách để xoa dịu nỗi nhớ của chính mình...dù thật sự chẳng bao giờ là có hiệu quả...
"Cậu biết tại sao không? vì ông trời đã luôn định sẵn rằng tôi phải sống để ở bên cạnh anh ấy mãi mãi đấy"
Hwarang nhếch miệng nói, hôm ấy may mắn hắn chỉ bị thương ở phần bụng,tuy mất máu khá nhiều nhưng nó gần như không ảnh hưởng đến cơ thể, và với sức khỏe tốt từ trước của mình nên hắn chỉ cần nghỉ ngơi vỏn vẹn tầm 1 tuần là cơ thể đã đi lại được bình thường.
Nhưng HanBin... tiểu tâm can bảo bối của cả hai người đã hôn mê gần một tháng, vết thương hôm ấy đã ảnh hưởng đến một phần phổi và dù các bác sĩ đã tận lực cứu chữa nhưng chỉ có thể giữ được 50% sự sống cho cậu, phần còn lại để cậu có thể tỉnh dậy chắc chỉ có thể nhờ vào may mắn.Giờ đây trên gương mặt cậu không còn bất cứ sự mệt mỏi nào hiện diện,bản thân cậu chắc vẫn nghĩ như mọi ngày yên bình khác... Chỉ là lần này chính cậu cũng không ngờ giấc ngủ của chính mình lại kéo dài lâu đến như vậy...
Nhìn cơ thể yếu ớt phải thở bằng oxi mỗi ngày của người mình yêu trên chiếc giường bệnh... khỏi phải nói anh và hắn đã đau đớn đến như thế nào, cả hai người con trai ấy đã cất cuộc sống của chính mình sang một bên để có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cậu không rời một giây một phút.
Việc học của Hyuk và Hwarang ở trường đại học đã được dời lại sang năm sau, Hyuk đã chọn lựa bán tất cả tài sản của mình để cứu lấy HanBin, phần còn lại anh đã đem tặng cho một tổ chức từ thiện để giúp đỡ các trẻ em nghèo ở vùng quê năm xưa của mình.Còn hắn sau khi biết chuyện mẹ mình có ác cảm với cậu qua vài lần dò xét bọn người hầu đã dứt khoát rời khỏi,còn căn nhà ấy coi như là món quà dành tặng cho mẹ hắn,mong rằng ngày tháng sau này bà ta vẫn có thể gọi là sống yên ổn...
Sau màn chí chóe của hai người thì cũng đã đến giờ khám bệnh buổi sáng cho HanBin.
"Hôm nay huyết áp của anh ấy đã bình thường trở lại rồi nên chắc chắn không lâu nữa anh ấy sẽ tỉnh lại phải không bác sĩ?"
Hyuk nói với người bác sĩ đang cặm cụi khám cho cậu ,ánh mắt mong chờ ngập tràn trong đôi mắt long lanh của anh...
"Phổi gần như đã không còn tràn dịch, huyết áp cũng đã bình thường trở lại... lẽ ra cậu bé này đã tỉnh lại từ lâu lắm rồi nhưng tại sao..."
Người bác sĩ trầm tư một hồi rồi nói,ông không khỏi tội nghiệp khi nhìn thấy gương mặt đáng yêu của chàng trai nằm trên giường.Cậu tuy 20 tuổi nhưng nhìn bề ngoài rất trẻ, gương mặt trắng trẻo cùng đôi môi hồng lúc nào cũng cong lên như đang mỉm cười làm bất cứ ai cũng phải cảm thán... chỉ đáng tiếc cơ thể ấy bây giờ chỉ có thể nằm im lặng trên chiếc giường bệnh này...
BẠN ĐANG ĐỌC
[HwaBinXBonBin-TEMPEST] MY DESTINY 🌻
RomanceĐến đây đi nào!tôi sẽ kể cho các bạn nghe về chuyện tình của họ 🌻