La Huyền vòng tay chắp sau lưng, phong thái đạm nhiên như không có chuyện gì, hắn nhìn Sử Mâu Thuẫn không chớp mắt, áo bào trắng như tuyết uốn lượn theo làn gió, từ trên người hắn toát ra chính khí khiến cho người khác cảm thấy hít thở không thông.
Hắn nhìn Sử Mâu Thuẫn hồi lâu, rồi nói: "Sử đại hiệp, ý của ngươi thế nào?"
Sử Mâu Thuẫn dĩ nhiên không dễ dàng buông tha Nhiếp Tiểu Phụng, nhưng nhớ lại ngày đó ở Thiếu Lâm tự, bản thân gã võ công thua xa La Huyền, nếu hôm nay lại tái chiến, sợ rằng mình không phải là đối thủ của hắn, vì vậy gã cân nhắc một phen cảm thấy hôm nay có thể diệt trừ được La Huyền, ngày sau muốn giải quyết Nhiếp Tiểu Phụng là một chuyện hết sức dễ dàng.
Sử Mâu Thuẫn cân nhắc nặng nhẹ xong, bèn lớn tiếng nói: "Ta đáp ứng ngươi".
La Huyền nói: "Thỉnh Sử đại hiệp lập lời thề tại nơi đây".
Sử Mâu Thuẫn thấy La Huyền hai mắt sáng ngời nhìn mình, võ lâm đồng đạo cũng như thế, gã đã leo lên lưng cọp thì khó có thể leo xuống, đành phải miễn cưỡng ưỡn ngực, dơ ba ngón tay qua đỉnh đầu, thề rằng: "Chư vị võ lâm đồng đạo làm chứng, ngày hôm nay Sử Mâu Thuẫn ta ở tại nơi đây lập lời thề, sau khi La Huyèn chết, chỉ cần mẹ con Nhiếp Tiểu Phụng không gây họa cho võ lâm, Sử Mâu Thuẫn ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ mẹ con các nàng, nếu trái lời thề ngày hôm nay, sẽ bị quần hùng cùng tiêu diệt".
La Huyền nghe gã thề độc xong, gật đầu hài lòng, sau đó xoay người nhìn Thiên Tướng nói: "Thiên Tướng, sau khi ta đi, mẹ con các nàng giao cho ngươi chiếu cố".
Thiên Tướng hai mắt ngấn lệ ôm chặt Huyền Sương trong lòng, tiến lên một bước định nói gì đó thì bị La Huyền dơ tay ngăn lại. Thiên Tướng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị thiêu đốt, "bụp" một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, nài nỉ.
"Sư phụ, cầu xin người, đừng như vậy".
La Huyền điền đạm nói: "Thiên Tướng không cần phải khuyên ta nữa, năm đó ta ở Thiếu Lâm tự đã lập lời thề phải dạy dỗ Tiểu Phụng nên người, đem nàng cải tà quy chính, hiện giờ ta chẳng những không thể dạy dỗ nàng thành người lại còn cùng nàng làm ra chuyện trái với n thường, La Huyền ta sớm đã không còn mặt mũi để gặp người trong thiên hạ, hôm nay ta chết việc này cũng coi như chất dứt tại đây".
La Huyền nói xong liền lấy ra nhạn phục đao cất ở trong áo, vận nội công, cánh tay dài đem nhạn phục đao đặt lên cổ mình.
Tất cả quần hùng có mặt tại đây đều kinh hãi, thầm khen quả nhiên danh tiếng của thần y đan sĩ không phải là hư danh tự nhiên mà có, không nói đến những việc khác chỉ bằng một thân võ công cao cường ấy, những người ở đây chưa chắc có mấy người đánh bại hắn được thế mà hắn lại chấp nhận hy sinh để giữ lại tánh mạng của mẹ con Nhiếp Tiểu Phụng, cũng là để cho người trong thiên hạ một lời giải thích, chỉ bằng bấy nhiêu đó, không có ai có thể sánh được. Đến con kiến còn tham sống thì thử hỏi trong thiên hạ này, có mấy ai đối mặt trước cái chết mà vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì đây?
Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ nghe thấy một tiếng "Choang", nhạn phục đao trên cổ La Huyền bị một nguồn nội lực thâm hậu đánh bật ra, rơi xuống đất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư Phụ Là Tướng Công (Fanfic - Tuyết Hoa Thần Kiếm)
ФанфикYêu hận tình thù giữa La Huyền và Nhiếp Tiểu Phụng khó mà nói hết được. Bộ fanfic này mình dịch trên diễn đàn Baidu của web trung, thành toàn cho mối tình của sư đồ hai người, để cho họ có được một hạnh phúc trọn vẹn, cũng là thoả lòng fan hâm mộ vậ...