Kim Thái Hanh tắm rửa xong, vừa bước ra đã thấy Điền Chính Quốc ngồi bệt dưới sàn, một tay cầm bánh bao, một tay gõ phím, cặp má trắng trắng vì nhồi đầy bánh trong miệng mà phồng lên, nhịp nhàng theo chuyển động của cơ hàm. Anh ngơ ngẩn nhìn bộ dạng háu ăn của cậu, bỗng dưng cảm thấy cái má phúng phính kia so với bánh bao sữa không khác nhau là mấy.
Còn chưa kịp ngắm "bánh bao sữa" đủ lâu, Kim Thái Hanh đã bị âm thanh ồn ào bên ngoài thức tỉnh.
"Lão già đó lải nha lải nhải nhức đầu muốn chết!"
"Giáo sư Lý mà nghe được câu này, coi chừng cậu không có cơ hội tốt nghiệp đó." - Dương Hữu Luân vừa nói, vừa thuận tay mở cửa ra, sau lưng gã là gương mặt đen như đít nồi của Lương Vĩ.
Lương Vĩ vò đầu bứt tóc, uể oải buông mình nằm sấp trên giường, tay kéo chăn tự quấn mình thành một cái kén, hành động thông báo cho người khác biết là hắn sắp đi ngủ.
Dương Hữu Luân nhìn con sâu lười trên giường, rồi quay sang nhìn con ong chăm chỉ ở bàn tròn, rõ ràng là hai thế giới đối lập. Gã đá một cước vào mông tên họ Lương, mở miệng phê phán.
"Cậu xem em trai chúng ta chăm chỉ thay phần cậu luôn rồi. Đồ quỷ lười biếng!"
Lương Vĩ hình như không nghe thấy, mắt vẫn nhắm nghiền, cũng sắp phát ra tiếng ngáy khò khò rồi.
Họ Dương thở dài ngao ngán, chuyển mục tiêu sang khối bột đã hấp chín, trắng trắng thơm thơm trên tay Điền Chính Quốc, đôi mắt dần dần trở nên lấp lánh.
"Quốc à, em ăn gì nhìn ngon quá vậy?"
Hậu bối Điền nhìn một cái liền hiểu rõ vị đàn anh này đang muốn xin ăn, cậu vốn là người tốt bụng, nên nhanh chóng lấy trong túi giấy ra một cái bánh bao, định đưa cho hắn, nhưng nữa đường bỗng bị cản lại.
Chính Quốc tròn mắt nhìn bàn tay đang giữ cổ tay mình lại, rồi dời tầm nhìn sang gương mặt cau có ngay bên cạnh, hai gò má bất chợt đỏ lên.
"Già đầu rồi còn giành ăn với trẻ con." - Kim Thái Hanh không nặng không nhẹ, trách móc một tiếng.
Người nhận bánh cũng ngơ ngác không kém người cho bánh. Dương Hữu Luân nhìn Kim Thái Hanh, rồi nhìn khối bột đã hấp chín trên tay Điền Chính Quốc, gã vươn tay đến định lấy thì bất ngờ mu bàn tay bị đánh một cái, tiếng "chát" thanh thúy vang lên.
"Má nó!" - Hữu Luân nghiến răng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Kim Thái Hanh - "Bánh của em ấy, em ấy cho tôi, liên quan gì tới cậu hả? Quỷ bao đồng!"
'Người giữ đồ ăn của Điền Chính Quốc' dùng ánh mắt phán xét đáp trả lại, anh chầm chậm nói.
"Cậu suốt ngày mắng người khác là quỷ, không tự nhìn lại mình đi..." - Kim Thái Hanh ngắt câu, môi nhếch lên nụ cười thách thức, nhấn mạnh ba chữ - "Quỷ ham ăn!"
"Kim Thái Hanh! Cậu ngứa đòn phải không?" - Dương Hữu Luân hùng hổ xắn tay áo.
Kim Thái Hanh bình thản đáp lại : "Không, tôi ngứa miệng."
Nhận thấy tình hình nguy cấp hiện tại, Điền Chính Quốc vội vàng lên tiếng hòa giải.
"Được rồi được rồi! Chỉ là một cái bánh thôi mà, không đáng để hai người cãi nhau đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bối
Fanfiction❝ Kim Thái Hanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng - "Cậu có thai rồi." Điền Chính Quốc hoảng loạn lắc đầu : "Không.. Không phải! Là do dạ dày của em có vấn đề, nên mới nôn..." Không đợi cậu nói hết câu, anh đã móc ra từ trong túi quần một hộp...