Thời tiết cuối xuân khá dễ chịu, buổi chiều tuy có nắng nhưng vẫn rất mát mẻ. Dưới sân chung của tòa nhà đang rất nhộn nhịp, lí do là nơi này vừa hoàn thành xây dựng một khu trò chơi cho trẻ nhỏ.
Chồng chồng Kim Điền nắm tay nhau, chậm rãi rảo bước dưới tán cây xanh mát, mắt dõi theo những đứa trẻ tinh nghịch đang nô đùa cùng nhau, tiếng cười giòn tan vang lên không ngớt.
Ra khỏi khu nhà ở vẫn có một con đường riêng biệt cho người đi bộ, Kim Thái Hanh định sẽ dẫn chồng nhỏ đến siêu thị mua một ít trái cây tươi mang về. Lúc hai người sắp đến nơi thì bất ngờ Điền Chính Quốc dừng lại.
Người lớn hơn nhìn theo tầm mắt của cậu, bên kia đường có một chiếc xe bán hàng tỏa ra mùa thơm hấp dẫn.
"Cũng lâu lắm rồi em mới thấy bánh bao sữa đó..."
"Để tôi mua cho em."
Biết rõ ý muốn của người nhỏ hơn, Thái Hanh dẫn cậu đến một chỗ phù hợp để ngồi đợi, còn anh nhanh chóng qua bên kia đường để mua vài chiếc bánh bao nóng hổi.
Trong lúc chờ chồng lớn quay lại, Điền Chính Quốc rãnh rỗi sinh ra buồn chán, cậu nhìn xung quanh ngắm trời ngắm đất, bỗng nhiên gặp được một cảnh tượng kì lạ.
Rời khỏi chỗ ngồi của mình, Chính Quốc tiến lại phía cậu bé đang loay hoay trước bãi phế liệu chồng chất mấy thứ đồ cũ bụi bặm, nhẹ nhàng vỗ lên vai nó một cái.
"Em tìm gì vậy? Trong đó có nhiều mảnh vỡ, không cẩn thận sẽ bị thương mất."
Nhóc con giật mình, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn thử, thấy người lớn bên cạnh có gương mặt rất đẹp liền nghĩ cậu là người tốt. Nó không còn sợ sệt, một bên kéo nhẹ tay cậu, một bên chỉ vào bãi phế liệu kia.
"Em nghe thấy tiếng cún con ở đó!"
"Hửm? Có thật sao?"
Thấy cái gật đầu chắc chắn của cậu nhóc, Chính Quốc cũng cố gắng lắng tai nghe thử. Đúng là chốc chốc lại vang lên một âm thanh nho nhỏ, giống hệt tiếng kêu mẹ của cún con.
Cậu bé hào hứng lắc nhẹ bàn tay của Điền Chính Quốc, đôi mắt trong veo dường như có chút lấp lánh nữa.
"Anh đẹp đẹp ơi.. Nếu là cún thật thì anh hãy chăm nó nhé? Nhà em đã nuôi năm bé rồi, mẹ hông cho nữa đâu."
Nhóc con trước mặt vừa đáng yêu vừa lương thiện, khiến trong lòng người lớn có một cảm giác muốn yêu thương cưng nựng thật nhiều. Chính Quốc nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, rất vui vẻ đồng ý với lời đề nghị kia.
"Được, anh sẽ chăm cún nhỏ thay em, em cứ yên tâm nha."
Cậu bé vui vẻ cười tít mắt, lúc này nó mới để ý đến cái bụng tròn tròn của người lớn. Đôi mắt trong veo mang theo chút hiếu kỳ, nhưng mẹ đã dạy một đứa bé ngoan khi muốn làm gì cũng phải xin phép.
"Anh đẹp đẹp ơi, em có thể chạm vào bụng anh được không ạ?"
Dường như sắp làm cha mẹ khiến người ta có thiện cảm với trẻ con hơn, Chính Quốc rất sẵn lòng để cậu bé đặt bàn tay nhỏ xinh lên bụng mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bối
Fanfiction❝ Kim Thái Hanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng - "Cậu có thai rồi." Điền Chính Quốc hoảng loạn lắc đầu : "Không.. Không phải! Là do dạ dày của em có vấn đề, nên mới nôn..." Không đợi cậu nói hết câu, anh đã móc ra từ trong túi quần một hộp...