Ba mẹ Điền ngồi trong ô tô của con rể, nhìn đường sá bên ngoài cửa kính, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. Đến khi chiếc xe dừng lại, hai người họ bỗng dưng ngập ngừng, không muốn xuống xe.
Bộ dạng của vợ chồng họ Điền chẳng khác gì con trai họ khi lần đầu gặp mặt gia đình Kim Thái Hanh, khiến anh chỉ biết bất lực lắc đầu.
Điền Chính Quốc hiểu cảm giác lo lắng của ba mẹ mình, dù gì cậu cũng từng trải qua tình cảnh giống hệt như thế. Từ những vốn liếng bản thân đã tích góp được, cậu động viên hai vị thân sinh.
"Ba mẹ cứ yên tâm đi, con chắc chắn gia đình anh ấy rất dễ thương luôn!"
Cao Mỹ Lâm nhìn con trai với ánh mắt phức tạp, vừa thấy buồn cười vừa đau lòng quá chừng. Đứa nhỏ bà ấp trong lòng hơn hai mươi năm trời bây giờ đã tung cánh bay đi rồi, đã vậy còn đem lời ngon tiếng ngọt tặng cho người khác nữa.
Mẹ Điền bất đắc dĩ cười một tiếng, bàn tay vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại của con trai - "Đúng là con cái lấy chồng như bát nước đổ đi mà!"
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, ba mẹ Điền không muốn chậm trễ thời gian, hai người lập tức theo chân đôi chồng chồng trẻ phía trước đi vào bên trong nhà hàng sang trọng. May mà đôi vợ chồng già sớm dự tính được gia cảnh của con rể, họ nhọc công sửa soạn bản thân thật chỉn chu mới không bị lạc quẻ với mấy nơi xa hoa này.
Bốn người di chuyển đến căn phòng riêng tư theo chỉ dẫn của nhân viên, cánh cửa vừa được mở ra, hai người ngồi bên trong đồng loạt ngẩng đầu lên.
"Tới rồi hả? Mời anh chị vào đây!" - Thái Tường Vân cười niềm nở, bà lập tức đứng dậy đi về phía cửa ra vào.
Sau khi chào hỏi nhau xong, phụ huynh hai bên đã an tọa hết, đến lúc này chồng chồng Hanh Quốc mới nhận ra điểm không đúng ở đây.
"Mẹ.. Sao chỉ có bốn cái ghế vậy?" - đầu óc Kim Thái Hanh có hơi mờ mịt, bất giác thốt ra câu hỏi.
Kim phu nhân vẫn giữ trên môi nụ cười hiền từ, bà nhìn con trai, nhưng lời nói phát ra lại tàn nhẫn vô cùng.
"Phận sự của con chỉ tới đây thôi, chỗ này là chỗ người lớn nói chuyện, không cần con góp vui đâu."
Thoáng nhìn trên mặt hai người trẻ đều có nét bối rối ngượng ngùng, Điền Bác Văn đứng ra giải vây.
"Hai đứa đi chơi đi, để bốn người già tâm sự với nhau."
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đáp một tiếng - "Dạ, vậy con và tiền bối đi trước." - sau đó kéo chồng lớn đang thất thần đi ra bên ngoài.
Đến khi hai người đứng ở tầng hầm để xe, anh vẫn chưa tỉnh lại.
"Anh ơi.." - người nhỏ hơn khẽ gọi một tiếng, nhưng không nhận được hồi đáp tức khắc như thường lệ.
"Anh nghĩ gì mà thất thần vậy ạ?"
Cậu hỏi thêm một lần nữa, may mà lần này có tác dụng. Chân mày Kim Thái Hanh hơi nhíu lại, nhìn người nhỏ hơn bằng vẻ mặt rất nghiêm trọng.
BẠN ĐANG ĐỌC
| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bối
Fanfiction❝ Kim Thái Hanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng - "Cậu có thai rồi." Điền Chính Quốc hoảng loạn lắc đầu : "Không.. Không phải! Là do dạ dày của em có vấn đề, nên mới nôn..." Không đợi cậu nói hết câu, anh đã móc ra từ trong túi quần một hộp...