25.nhớ đến phát điên.

7.7K 455 11
                                    

Kỳ nghỉ kết thúc được một tuần, ngoại trừ sinh viên năm cuối với một số trường hợp đặc biệt ra, các sinh viên khác đều không quay lại trường học mà tiếp tục nghỉ thêm vài tháng nữa, đợi khóa học mới bắt đầu.

Nhóm sinh viên sắp ra trường cũng không bận bịu gì, chủ yếu đến nghe giảng viên nhận xét đồ án, giao lưu trao đổi kinh nghiệm bước vào đời và hoàn thành một số thủ tục cần thiết để chuẩn bị nhận bằng tốt nghiệp.

Trong căn phòng quen thuộc, ba thanh niên ai nằm giường nấy, mỗi người một hoạt động giải trí riêng. Không bận bịu chuyện học hành nữa nên ngoài giờ lên lớp ngồi lắng tai nghe, thì còn lại chỉ có chơi mà thôi.

Điện thoại trên tay báo hết pin, Lương Vĩ chậm chạp ngồi dạy tìm dây sạc cắm vào, gã vẫn còn lương tâm, không đến mức bắt thiết bị điện tử kia vừa nạp năng lượng vừa làm việc nên bấm tắt màn hình rồi để đó.

"Không có em trai ngoan ở đây đúng là buồn chán quá đi." - gã vừa ngáp vừa vươn vai, uể oải than một tiếng.

Dương Hữu Luân đang chơi game, nghe ông bạn nói thì tầm mắt vô thức hướng đến người đang nằm đối diện với mình, hắn buột miệng hỏi.

"Phú nhị đại, tuần này cậu chạy về thăm em ấy ba lần rồi, mau báo cáo tình hình đi."

Kim Thái Hanh cầm điện thoại chờ tin nhắn, nghe bạn hỏi cũng chỉ hờ hững trả lời.

"Vẫn rất tốt."

Anh nhìn hộp thoại vẫn chưa xuất hiện tin nhắn mới, âm thầm thở dài một tiếng.

Trường Đại học cách nhà Chính Quốc rất xa, đi ô tô không vượt quá tốc độ cho phép cũng mất tầm bốn mươi phút.

Ngày ngày dính lấy nhau đã quen, bây giờ tách ra hai nơi như vậy, tạm thời anh chưa chấp nhận được. Ngặt nỗi ba Kim sợ con trai sa đà vào ăn chơi tụ tập, mỗi lần Kim Thái Hanh trở lại trường học ông sẽ tịch thu ô tô, không cho anh tự ý sử dụng, số dư trong thẻ ngân hàng cũng mất đi vài chữ số, coi như đủ để sinh hoạt cần thiết thôi.

Nếu anh muốn đi thăm Chính Quốc chỉ còn cách đi taxi, nhưng loại hình di chuyển này vừa chậm, đi đoạn đường xa lại tốn nhiều tiền, nên ý định hôm nào cũng đến nhà cậu có vẻ không khả thi lắm. Thái Hanh đành phải rút ngắn lại, hai ngày đi một lần.

Nhưng không ngờ, anh mới đến lần thứ ba đã bị em hậu bối đóng cửa đuổi về. Còn nói nếu anh định dùng khổ nhục kế đứng dưới trời tuyết chờ cậu mở cửa thì sau này đến gọi điện cũng đừng hòng. Kim Thái Hanh đành ngậm ngùi trở về kí túc xá.

Sau khi kể lại cho hai người bạn đồng niên nghe, ngoài một trận cười vào mặt thì anh không nhận được bất cứ một lời khuyên hay an ủi nào. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết Chính Quốc vì sao lại giận dỗi mình.

Mà hai người bạn kia nhìn dáng vẻ mong mỏi đến hao mòn của Kim Thái Hanh, cũng không đành lòng để hắn ôm lo âu thêm nữa. Dựa vào kinh nghiệm phán đoán tâm lý của mình mà diễn giải.

"Có thể Chính Quốc đang lo cho cậu, đi từ Nam Thành đến nhà em ấy không dễ dàng chút nào, cậu lại đi thường xuyên như vậy, em ấy sợ cậu chịu cực khổ nên không cho đến nữa là chuyện dễ hiểu mà."

| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ