Sau hơn hai mươi phút đi xe, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc đã đến được điểm hẹn, một quán cà phê nhỏ khá xa khu trung tâm, vì vậy nên có hơi vắng vẻ.
Ân cần đỡ lấy eo người nhỏ hơn, tay còn lại của tiền bối Kim đẩy cánh cửa đi vào. Anh nhìn một vòng xung quanh không gian nho nhỏ, để tìm người đã hẹn mình ra đây.
Lý Minh Uyên chọn một chiếc bàn trong góc tường, nghe thì có vẻ rất riêng tư nhưng thật ra là nơi dễ dàng nhận được sự chú ý nhất. Do đó, Kim Thái Hanh không mất quá nhiều thời gian để xác định vị trí của cô ta.
Hoa khôi họ Lý có vẻ rất trầm tư, miên man nghĩ về điều gì đó nên không chú ý đến sự hiện diện của hai người nọ, đến khi cặp chồng chồng đi đến chỗ của mình, cô ta mới luống cuống đứng dậy.
Kim Thái Hanh kéo ghế cho chồng nhỏ ngồi xuống, sau đó cũng nhanh chóng an tọa ngay bên cạnh. Anh khẽ nhìn sang cái đồng hồ cỡ lớn được trang trí trong quán, kiên nhẫn trong lòng bắt đầu vơi đi.
"Cô có chuyện gì thì nói nhanh đi!"
Trái ngược với chồng lớn cộc cằn, Điền Chính Quốc có phần dễ chịu hơn. Nhìn đàn chị đang ngập ngừng trước mặt, cậu dịu giọng.
"Tiền bối không phải cố ý làm khó chị đâu ạ. Chỉ cần chị nói rõ ra là được rồi, chị đừng ngại."
Lý Minh Uyên cúi đầu thật thấp, hít một hơi sâu để lấy can đảm, sau đó ngẩng lên, dõng dạc nói.
"Tôi thay mặt mẹ tôi thành thật xin lỗi hai người!"
Trong khi đôi phu phu bên kia ngơ ngác nhìn nhau, cô ta lại tiếp tục nói.
"Là do mẹ tôi cố chấp không muốn hiểu, tôi cũng đã hết lời can ngăn bà ấy rồi, nhưng đến cuối vẫn là không có tác dụng... Sự việc hôm đó hoàn toàn ngoài ý muốn của tôi, thật tình tôi không có ý định đến làm phiền gia đình anh Thái Hanh đâu ạ!"
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, biểu cảm vẫn chưa có tí nào gọi là dễ chịu. Cứ cho là anh đa nghi đi, nhưng lời nói của mấy người tâm tư bất chính đều là bảy câu thật, ba câu giả, muốn anh tin tưởng tuyệt đối thì hơi khó.
Điền Chính Quốc thấy chồng lớn chẳng nói chẳng rằng một lời nào, cậu cũng chọn không lên tiếng. Bầu không khí cứ vậy rơi vào tĩnh lặng, Lý Minh Uyên vẫn đứng đó, cúi đầu hối lỗi, còn Kim Thái Hanh thì dán chặt ánh mắt lãnh đạm vào cô ta, như muốn chờ xem cô ta kiên nhẫn được bao lâu.
Vài phút trôi qua, Lý Minh Uyên vẫn chưa nhận được một lời hồi đáp nào, cô ta len lén đảo mắt lên, thấy được hai người phía trước, một yên lặng, một còn lại thì lúng túng hướng về phía cô ta, rồi khẽ gật đầu.
Thầm hiểu hành động nhận lỗi của mình cũng nên kết thúc rồi, cô gái lịch sự gật đầu lại với người ở đối diện, sau đó từ từ ngồi xuống. Nhưng không biết là do giữ một tư thế quá lâu hay sao, Lý Minh Uyên vừa lùi lại đã bị mất thăng bằng, loạng choạng ngã ra sàn nhà.
"Chị.. Chị Lý!"
Điền Chính Quốc hốt hoảng kêu lên, lúc Lý Minh Uyên ngã không cẩn thận quơ phải ly nước trên bàn làm nó ngã theo, còn thiếu chút nữa là lăn xuống đất rồi vỡ tan tành. Cũng may là cậu nhanh nhẹn, lập tức xô ghế đứng dậy, chồm người lên phía trước bắt lấy chiếc ly rỗng, cứu cả ba người thoát một kiếp nạn, nếu không thì phải đền bù thiệt hại cho quán của người ta rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bối
Fanfiction❝ Kim Thái Hanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng - "Cậu có thai rồi." Điền Chính Quốc hoảng loạn lắc đầu : "Không.. Không phải! Là do dạ dày của em có vấn đề, nên mới nôn..." Không đợi cậu nói hết câu, anh đã móc ra từ trong túi quần một hộp...