Kết thúc một buổi học, Điền Chính Quốc đấm nhẹ cái lưng mỏi nhừ, cậu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm nên quyết định ở lại xử lý đống bài tập vừa được giao. Màn hình laptop sáng lên, thay đổi sắc độ theo từng cái click chuột.
Chàng sinh viên trẻ miệt mài với từng con chữ, thời gian đã trôi qua bao lâu cũng không hay biết. Đến khi bầu trời ngoài cửa sổ chuyển sang ánh vàng cam lộng lẫy, tia nắng chiều nghịch ngợm ngã lên bàn gỗ, cậu mới chú ý tới nó.
Điền Chính Quốc nhìn lại đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều rồi. Cậu thu dọn đồ đạc vào ba lô, sau đó đẩy ghế đứng lên.
Vừa bước ra khỏi lớp, cậu đã thấp thoáng trông thấy một bóng hình quen thuộc. Anh đứng dưới tán cây, tựa lưng vào thân gỗ sần sùi, tia nắng vàng nhạt lách qua tán lá, nhảy múa trên gương mặt điển trai. Thoáng chốc khiến con người ấy trở nên vô thực.
Chính Quốc ngẩn người, bước chân vô thức tiến gần đến lan can để có thể thấy người kia rõ ràng hơn một chút. Trùng hợp thay, người bên dưới cũng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cậu, tựa như đã trông đợi rất lâu rồi.
Ánh mắt chạm nhau, thời gian nhất thời ngưng đọng. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, đưa vài chiếc lá yếu ớt rời cành, cũng khiến vài sợi tóc nhẹ nhàng tung lên, tô điểm thêm một chút mộng mơ cho ngũ quan tinh tế của hai con người ấy.
Không biết có phải ảo giác hay không. Dường như Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy... Tiền bối Kim mỉm cười.
...
"Tiền bối..đợi em ạ?" - cố gắng đuổi kịp cái sải chân của người lớn, cậu ngập ngừng hỏi.
Kim Thái Hanh nhận ra dáng vẻ chật vật của người nhỏ, anh lập tức đi chậm lại, thuận miệng trả lời câu hỏi của cậu.
"Phải, sợ cậu về một mình sẽ buồn."
Điền Chính Quốc ôm ba lô trước ngực, cúi đầu nhìn dưới chân, không hiểu sao tim lại đập thình thịch.
Lớp học của anh kết thúc lúc ba giờ rưỡi, tức là anh đã đợi cậu suốt chín mươi phút đồng hồ.
Người ta luôn nói sự nhẫn nại của mỗi người là hữu hạn, vậy cậu có phước phần gì mà được anh phí hoài thì giờ để chờ đợi như thế chứ.
Chợt nhớ đến đứa nhỏ trong bụng mình, chút ánh sáng mơ hồ trong đôi mắt to tròn thoáng vụt tắt.
Phải rồi, tất cả sự ân cần, tất cả sự dịu dàng ấy, từ đầu đến cuối anh chỉ dành cho máu mủ của mình mà thôi, hoàn toàn không dành cho cậu.
Tỉnh khỏi giấc mộng là chuyện tốt, nhưng tại sao cậu lại đau lòng như vậy? Mắt cay rồi, cổ họng nghẹn cứng, bỗng dưng hít thở cũng khó khăn.
Bởi vì tầm nhìn bị nước mắt làm nhòe, Điền Chính Quốc đi chậm hơn, cậu sợ mình không cẩn thận sẽ vấp ngã, sẽ làm thương tổn tới mối liên kết duy nhất của mình và người mình thích.
Người phía trước cũng nhận ra tốc độ của cậu thay đổi, vội vàng xoay người lại. Tầm nhìn của người nhỏ xuất hiện thêm một đôi bàn chân, đồng thời giọng nói ấm áp mê người ấy truyền vào tai cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bối
Fanfiction❝ Kim Thái Hanh trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng - "Cậu có thai rồi." Điền Chính Quốc hoảng loạn lắc đầu : "Không.. Không phải! Là do dạ dày của em có vấn đề, nên mới nôn..." Không đợi cậu nói hết câu, anh đã móc ra từ trong túi quần một hộp...