08.rung động.

7.8K 497 67
                                    

Lúc Kim Thái Hanh quay lại đã là chuyện của gần một tiếng sau, anh nhẹ nhàng khép cửa lại, tránh đánh thức người đang say giấc bên kia.

Hai người Lương - Dương mải mê làm việc của mình, không chú ý đến sự tồn tại của người bạn vừa mới lăn từ xó chợ nào đó về. Nhưng đến khi anh đặt túi đồ to đùng lên bàn bếp, họ mới ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn.

"Wow! Phú nhị đại hôm nay có nhã hứng chiêu đãi chúng tôi hả?" - Dương Hữu Luân bỏ laptop xuống, lật đật chạy lại chỗ đại thiếu gia họ Kim, vô cùng tự nhiên mở túi đồ ra xem.

Lương Vĩ bên này cũng bị mấy âm thanh loạt soạt bên kia khơi gợi trí tò mò, bỏ điện thoại xuống giường rồi chạy ngay qua, cùng Dương Hữu Luân cắm cúi xem đống hàng hóa Kim Thái Hanh mới đem về.

"Cháo dinh dưỡng, combo ăn sáng bảy món, sữa hạt, ức gà sốt sa tế, bánh bông lan trứng muối,..."

Hai con người siêng năng kiểm kê từng món, còn chủ nhân của mấy món đồ kia lười quan tâm họ, quay sang nấu một bình nước nóng.

"Cậu để dành ăn cả tuần à?" - sau khi kiểm kê xong, Lương Vĩ hô lên cảm thán.

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn cái ấm đun siêu tốc đang kêu 'o o', trong đầu thầm suy nghĩ, không biết có nên nói thật cho hai người này hay không, dù sao quan hệ của bọn họ hai từ bạn bè đã không đủ nữa, giống như anh em một nhà hơn. Nhưng mà, có vẻ như người nhỏ tuổi kia còn muốn che giấu, anh đành theo ý cậu vậy.

"Điền Chính Quốc nhờ tôi mua giúp vài món."

Hai người bên kia bất ngờ mở to mắt, đồng loạt nhào đến Kim Thái Hanh, nắm vai hắn lắc qua lắc lại.

"Trời ạ! Em ấy nhờ vả được cậu luôn sao?"

"Cậu cũng biết giúp người ta nữa hả?"

"..."

Trong mắt hai tên điên này, anh trở thành loại người gì rồi?

Đang lúc tình thế nguy cấp, ấm siêu tốc 'ting' một tiếng, báo hiệu nó đã xong nhiệm vụ đun nước của mình, đồng thời giải vây cho cái người đang bị dồn vào đường cùng.

"Hai cậu tránh ra cho ông đây ăn cơm!"

Bộ đôi Lương - Dương còn đang hùng hổ, bị nạt một tiếng liền cụp tai thành cún con, lủi thủi về vị trí cũ, không dám hó hé.

Nhờ uy quyền của mình, Kim Thái Hanh bình yên trôi qua một buổi tối.

...

Điền Chính Quốc trở mình, đôi mắt chậm rãi mở ra, cậu theo thói quen mở điện thoại lên xem giờ. Khuya như vậy rồi, cả ngày hôm nay cậu chưa ăn được bữa nào đàng hoàng hết, bây giờ cảm thấy có chút đói.

Định bụng tìm chút gì đó ăn lót dạ, thường thì mấy vị đàn anh hay trữ mì gói trong ba lô để phòng có khi hết tiền vẫn còn cái mà ăn, cậu đi hỏi xin một gói là được. Tính toán xong, Chính Quốc vừa xoay người lại thì bị hù đến sắp rớt tim ra ngoài.

Cũng không tính là hù dọa gì, chỉ là tự dưng phát hiện sau lưng có người nên giật mình vậy thôi. Cậu nương theo ánh sáng của điện thoại, cố gắng nhìn rõ mặt người nọ. Thì ra là...

| 𝚝𝚊𝚎𝚔𝚘𝚘𝚔 ❝ không cẩn thận có con với tiền bốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ