"Kha Vũ" Lưu Vũ nằm trên giường, hai chân kẹp ngang eo Châu Kha Vũ, anh kề sát lỗ tai của cậu nói, "Anh đã cho em tất cả những gì anh có rồi, có phải món nợ nhà họ Châu em cũng nên san sẻ cùng anh không?"
Mặt Lưu Vũ rất đỏ, bởi vì xấu hổ, cũng bởi vì vừa mới trải qua cơn kích tình, cảm xúc vẫn còn lâng lâng chưa kịp hạ nhiệt.
"Em cho anh biết một bí mật nhé!" Châu Kha Vũ hôn khóe môi anh, nín cười.
Lưu Vũ oán hận trừng mắt, bờ môi run run mím chặt, khóe mắt hồng hồng, kìm nén ý muốn đạp cậu xuống giường.
Châu Kha Vũ một tay cầm di động, đưa màn hình đến trước mặt Lưu Vũ, cậu mở Wechat, người đang được tìm kiếm là "My Honey".
Lưu Vũ nhất thời không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, anh vứt bỏ sự tự tôn của bản thân, hạ mình với cậu. Vậy mà cậu lại muốn gọi điện cho Doãn Hạo Vũ sau khi ân ái với anh?
Thật lâu sau đó, đầu dây bên kia mới bắt máy, Châu Kha Vũ bật loa ngoài, "Patrick."
Hơi thở trầm thấp, tiếng giường kêu cót két, còn có tiếng rên rỉ đứt quãng, âm thanh ấy dường như là của một người rất quen thuộc.
"Daniel!" Giọng điệu Doãn Hạo Vũ cực kì tức giận, cậu thở dồn dập. Lưu Vũ có chút ngượng ngùng, việc này anh cũng vừa mới làm qua, Doãn Hạo Vũ không kiên nhẫn, hỏi: "Anh gọi cho em làm gì?"
"Chú...?" Châu Kha Vũ liếc nhìn gương mặt đỏ ửng của Lưu Vũ, chẳng chút xấu hổ nói, "Đang làm tình hả?"
"Biết rồi còn hỏi." Doãn Hạo Vũ tiếp tục nói, " Có gì thì nhanh lên, em đang rất bận."
"Để Nine nghe máy." Châu Kha Vũ đề nghị.
"Không nghe được, anh ấy mất hồn rồi, hiện tại không trả lời nổi."
Châu Kha Vũ định nói thêm gì đó, Lưu Vũ đột nhiên thông suốt, hóa ra giữa Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần có mối quan hệ mờ ám. Lúc trước cậu từng nghe Lâm Mặc nói, Cao Khanh Trần bởi vì trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân với một doanh nhân người Đức nên mới đến Bắc Kinh ăn nhờ ở đậu nhà cậu ta.
Mà tấm thảm lông lần trước Châu Kha Vũ nhờ người bạn từ nước ngoài đặt mua, cũng có nguồn gốc từ nước Đức...
Doãn Hạo Vũ đích thực là con lai.
Căn bản bọn họ không phải là kim chủ và diễn viên, mà là bạn thân từ nhỏ...
Ngẫm lại cũng đúng, Châu Kha Vũ nhiều tiền như vậy, làm sao túng thiếu tới mức nằm dưới cho người khác đè được.
"Mẹ nó, Cao Khanh Trần!"
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát, một lúc sau vang lên giọng nói lúng túng mang theo chút khàn khàn đáng thương của Cao Khanh Trần, "Bảo bối..."
"Bảo bối cái con khỉ!" Lưu Vũ rống lên, "Anh dám giúp người khác chơi em?"
Lần đầu tiên nghe Lưu Vũ chửi người, Châu Kha Vũ cảm thấy rất thú vị, cậu dường như trông thấy một khía cạnh khác của anh, không phải Lưu đại biên kịch độc mồm độc miệng, mà là một Lưu Vũ trẻ con, không hề che giấu cảm xúc của bản thân.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BFZY/FANFIC] - LƯU VŨ, ANH CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI!
Fanfiction❄ Tên fic: Lưu Vũ, anh chịu trách nhiệm đi! ❄Xuất xứ: Việt Nam ❄ Người viết: Thượng Đông Nhị Thập Tam 🐳 Văn án: ...Ngày xửa ngày xưa, có một đôi thanh mai trúc mã...