Ngày đầu của tháng mười, thời tiết bắt đầu có chuyển biến.Lee Seokmin tiện đường ghé vào một quán cà phê, chậm rãi hạ cửa kính ô tô xuống, "Một cà phê nhiều đường".
"Có ngay ạ", nhân viên nhanh chóng trở lại quán, ở bên này Lee Seokmin hơi cúi đầu vặn loa nhạc ở trong xe, sau đó nhẹ nhàng gõ vài nhịp lên vô lăng, cảm giác rất thư giãn.
Hong Jisoo hôm nay phải quay một đoạn quảng cáo ngắn, lại không biết có phải là do định mệnh sắp đặt hay không mà bối cảnh lại được đặt ngay quán cà phê mà Lee Seokmin đang ghé mua. Lúc Hong Jisoo được đạo diễn hô cắt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của Lee Seokmin ở trong xe.
Hong Jisoo khiễng chân, nghiêng đầu nhìn thật rõ xem bản thân có phải nhìn nhầm hay không. Đến khi xác định quả thật là hắn thì anh đã mặc kệ tất cả mà chạy đến phía ô tô.
Anh mỉm cười, đứng bên ngoài xe, hai bàn tay ngại ngùng bấu vào nhau
"Em cũng không cần phải tận tâm đến nơi anh làm việc như vậy, anh sẽ..."
Không đợi Hong Jisoo nói hết, Lee Seokmin đã vội vàng phóng xe đi mất, để lại anh một mình ngơ ngác.
Nhân viên mang cà phê ra đến nơi liền không thấy ai hết, "Cái anh khi nãy đi xe hơi..."
Hong Jisoo đang bận nhăn mặt, quay qua liền thay đổi thái độ, "Em ấy nhờ tôi lấy hộ, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
***
[HJS: Seokmin, em có bận công việc quan trọng thế nào thì cũng nên từ từ một chút. Cà phê của em anh đang giữ, hai mươi phút sau mang đến công ty cho em nhé.]
Lee Seokmin đặt văn kiện xuống bàn, cả người ngả hết về sau, nặng nề thở ra một hơi mệt nhọc.
Tiếng tin nhắn khẽ truyền đến, hắn hơi nhích người, liếc nhìn điện thoại. Lúc này, cả cơ thể hắn liền thoáng chốc không còn chút mệt mỏi nữa.
[LSM: Không cần.]
Hong Jisoo nhận được tin nhắn của hắn thì bật cười khúc khích
[HJS: Anh quay xong quảng cáo rồi. Với cả mang cà phê đến cho em cũng là anh tự nguyện, anh nhất định sẽ đến an toàn, em không cần phải lo.]
"Cậu nhắn gì mà cười tủm tỉm thế kia", Yoon Jeonghan nhìn lên gương xe, thu hết toàn bộ biểu cảm của Hong Jisoo vào mắt.
"Tớ á, tớ cười tủm tỉm á?", Hong Jisoo chỉ ngón trỏ vào bản thân, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Yoon Jeonghan. Lúc đưa mắt nhìn xuống màn hình, bỗng chốc liền hiểu ra.
"À, thật ra thì Lee Seokmin em ấy đang lo lắng cho tớ."
"Thật sao, đúng là khó tin, vừa nói không muốn cậu đến công ty nữa, giờ lại lo lắng cho cậu, ngài ấy dễ thay đổi vậy sao?"
Hong Jisoo mím môi, hai má dần đỏ lên, "Chắc là, không thể cưỡng lại vẻ đẹp của tớ rồi".
Đúng hai mươi phút sau đó, Hong Jisoo đã có mặt ở trước cổng công ty của Lee Seokmin như đúng hẹn. Đôi chân dài miên man vừa bước xuống, cả ánh hào quang liền chiếu rọi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SeokSoo] - Đường mật
FanfictionPhóng viên hỏi anh: "Minh tinh Hong Jisoo có thể nói một chút về cuộc sống sau kết hôn nhân kỷ niệm một năm ngày cưới có được không?" "Đương nhiên là vô cùng tốt, em ấy đối với tôi như thế nào báo chí cũng đã nhìn thấy rất rõ. Tôi cảm thấy bản thân...