Chương 3

4.5K 374 35
                                    

Suốt buổi tối hôm đó, Hong Jisoo tựa hồ như chẳng ngon giấc được chút nào. Cả cơ thể bị người kia hành đến đau nhức, lúc thì nhấc cả người anh lên, lúc lại nằm đè lên người anh. Hong Jisoo anh ngày hôm nay nếu không hoàn thành tốt buổi concert mà anh tâm huyết thì nhất định sẽ ngay lập tức tìm đến hắn, giết chết hắn bằng đủ mọi giá nào.

Mặt trời cũng đã ló dạng, Hong Jisoo khó chịu nheo mắt vì thứ ánh sáng chói lòa từ bên ngoài cửa sổ. Lee Seokmin hắn ta hôm qua, hành anh đến quên kéo kèm cửa.

Bởi vì trong lúc ngủ mê man, anh cũng không kiểm soát được bản thân sẽ quay đầu về hướng bên nào, tư thế ngủ ra sao nên đến khi mở mắt, cả gương mặt phóng đại của người kia cứ thế xông thẳng vào mắt.

Thú thật thì, hắn ta cũng rất đẹp trai đấy chứ.

Nhưng không bằng anh.

Hong Jisoo âm thầm mắng nhiếc tên đàn ông này mấy câu, sau đó khẽ vươn vai, xoay người về phía bên cạnh cầm lấy điện thoại được đặt trên đầu giường. Lee Seokmin bị sự chuyển động làm cho tỉnh giấc, nhưng quyết không mở mắt, chỉ đưa tay ôm lấy eo anh kéo sát lại gần mình. Một lần nữa, cái thứ nóng hổi kia lại chạm vào giữa mông anh, khiến anh khẽ rùng mình.

Song, chỉ vài giây sau anh liền nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường. Anh không muốn rời giường ngay, theo thói quen thường ngày mà nằm đó lướt điện thoại.

Phía sau, Lee Seokmin vẫn yên tĩnh nằm ngủ. Một hồi lâu, bị âm thanh phát ra từ điện thoại của anh làm cho khó chịu mà nheo mắt. Hắn khẽ nhích người đến, hôn một nụ hôn nhỏ nhặt lên chiếc gáy trắng mịn của anh, thì thầm vào tai anh một câu nhắc nhở

"Anh nhỏ tiếng lại"

Đáng ra, Hong Jisoo phải quá quen với chuyện này mới đúng. Hắn ta mỗi khi ở trên giường đều như trở thành một con mãnh thú cắn xé mọi thứ trong tầm mắt. Xong xuôi liền trở về như bộ dạng một con mèo nhỏ lớn tướng vô hại, toàn nói mấy câu khiến người khác sởn da gà.

Jisoo trước lời nói của hắn vờ như không quan tâm. Anh không chỉnh nhỏ âm lượng mà ngược lại còn thản nhiên ghé loa sát lại gần hắn. Anh muốn hắn mau chóng thức giấc, buông anh ra rồi đi đâu thì đi đi.

Vậy mà, Lee Seokmin lại không một chút khó chịu, hay tỏ thái độ mà chỉ đơn giản là tiếp tục thì thầm vào tai anh những thanh âm khàn đặc

"Bé hư thì sẽ bị phạt"

Dứt lời, hắn ngậm lấy vành tai của anh. Thật ra chỉ là muốn cảnh cáo anh một chút. Nhưng nhìn đến gương mặt sợ hãi đến cắt không còn một giọt máu kia cùng với cái hành động vội vàng đứng dậy đến nỗi quên mất lấy chăn che đi thân thể thì hắn không khỏi thích thú mà cười khẽ.

Hắn thừa biết anh thích, thích lắm chứ. Nhưng anh sợ hắn làm bậy sẽ khiến anh không thể hoàn thành tốt buổi concert tối nay của mình.

Hong Jisoo lúng túng cầm bừa bộ đồ ngủ đang nằm vương vãi dưới đất rồi đi vào nhà tắm. Ở bên ngoài, Lee Seokmin đưa hai tay gối sau đầu, mắt khẽ đảo xung quanh các ngóc ngách của căn phòng. Cũng đã 5 tháng rồi hắn chưa đến đây, nơi này so với lần trước cũng không thay đổi gì mấy, chỉ là thêm vài chiếc cúp đặt ở kệ tủ mà thôi.

[SeokSoo] - Đường mậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ