"Anh Vũ!!" em chạy tới sân bay khi đã trễ hơn 15 phút, em không chắc là bản thân làm như vậy có đúng hay không? Nhưng lúc này em cần gặp gã và chuyện của em với hắn, em sẽ nói sau.
"Bảo anh đây!!" gã thấy em đứng vẫy tay gọi mình trong lòng lúc này dâng lên một khoái cảm. Hình bóng ấy, con người ấy đã lâu lắm rồi gã mới được thấy bằng xương bằng thịt.
Gã chạy vội tới bỏ hành lý ở đó ôm em vào lòng, cái ôm chứa đựng tất cả sự nhớ nhung, yêu thương mà gã ấp ủ, giữ gìn trong lòng hơn một năm để rồi chỉ đợi khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà gã ôm em, ôm giấc mộng của mình vào lòng, gã sung sướng hơn tất cả..
"Anh..Vũ.."
"Anh nhớ em quá." gã buông em ra nhìn em thật kỹ, em của gã bây giờ dễ thương lắm, hai má phúng phính nhìn rất cưng có vẻ dạo này em sống khá tốt.
"Anh có mua ít đồ cho em. Tý mình đi đâu đó chơi nhé?" gã sờ mặt em xuýt xoa nói.
"Cũng được." em nắm lấy tay gã có chút thẹn thùng nhưng rồi cũng tươi cười.
Gã đưa hành lý cho người bạn của mình nhờ đem về khách sạn dùm rồi dẫn em ra ngoài đi dạo phố.
Có lẽ lâu lắm rồi gã mới được sống lại, không phải là việc sống bên Mỹ tệ hại cũng chẳng phải việc gã vùi đầu vào công việc mà quên đi thú vui của bản thân, gã sống lại ở đây là gặp em, gặp em là những gì mà gã đã ao ước trong khoảng thời gian trước đây. Hằng ngày, hằng đêm gã đều nhớ em, nhớ em rất nhiều.
Và giờ đây gã gặp được em, được ôm em hơn hết là được nắm tay em đường đường chính chính như người yêu.
Trái ngược với cảm xúc vui vẻ, sung sướng của gã trong lòng em lúc này là một cảm giác vô cùng tệ hại, em lo cho hắn đó là một điều không thể chối cãi. Nhìn hắn lúc nãy em thật sự kiềm lòng không được. Hắn yêu em, yêu em hơn tất cả nhưng so với hắn em chưa làm gì được cả.
Em đã hứa với hắn là sẽ luôn ở cạnh hắn, luôn yêu hắn vậy mà giờ đây em tay trong tay với kẻ khác còn hắn, hắn ở nơi nào trong thành phố này em cũng không rõ..
Em có cảm giác đau nhói ở trong lồng ngực, đây là một tín hiệu cho thấy em không thể hết yêu hắn? Hay chỉ là một báo động rằng em đã suy nghĩ quá nhiều và em chỉ cần yêu gã. Mỗi gã thôi.
Gã với em đi khá nhiều, gã đi tới quán ăn quen thuộc ở trong con hẻm vắng bóng người kia chỉ để ăn bún bò, nơi đầu tiên mà gã ăn với em. Gã còn nhớ.
Gã dẫn em đi mua sắm những món lặt vặt đơn giản chỉ để chăm bổ cho em, những món đồ mà trước nay em nói thích gã nhớ và đã mua cho em.
Gã nhớ tất cả mọi thứ của em, gã nhớ em thích ăn gì, thích làm gì, thích đi đâu còn em, em không nhớ gì về gã cả..trong người em lúc này chỉ đang cảm thấy phiền toái.
Em đi với gã nhưng đầu óc của em thì chỉ nhớ đến gã, mỗi gã mà thôi còn vì sao nhớ thì chính em cũng không rõ..
Reng reng..
"Đợi em tý em nghe điện thoại." nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, em vội đi sang chỗ khác nghe cũng không quên nói với gã.
BẠN ĐANG ĐỌC
| andray | Chiều trên lối cũ
Acaknăm 36, anh có em như có tất cả. năm 36, anh mất em như mất tất cả.