7 ngày sau, Văn Ngọc Đang đứng ngoài cửa lớn Lưu gia, hướng lão Giang gác cổng chào hỏi.
"Văn tiểu thư, ta còn tưởng tiểu thư tháng này không tới chứ?" Lão Giang cười ha hả nói với Văn Ngọc Đang, "Thiếu gia tới hiệu buôn, không có trong phủ, tiểu thư tới hiệu buôn hay qua gặp lão gia trước?"
"Lưu thúc thúc tìm ta?"
"Đúng vậy! Lão gia nói trông thấy Văn tiểu thư thì mời tiểu thư đến gặp lão gia."
"Được, vậy ta đi gặp Lưu thúc thúc trước."
Lúc này Lưu Trường Khanh đang dạy Vô Ngữ (1) viết chữ trong khu nhà trước kia Thất Nương từng ở. Vô Ngữ đã 8 tuổi, ngày càng trở nên xinh đẹp, qua 3 năm nữa, Long thành chỉ sợ không có cô nương nào xinh đẹp bằng nha đầu này. Lúc Văn gia chạy trốn, nó vẫn đang ở Lưu phủ, Thất Nương đi rồi, Lưu Trường Khanh đặt hết tâm tư lên nó, coi nó như nữ nhi mà chăm sóc.
Lưu Trường Khanh ngẩng đầu thấy Văn Ngọc Đang đến: "A Đang đến đấy à?"
"Lưu thúc thúc, người tìm cháu có việc gì sao?"
"Ừ," ông gật đầu, dặn Vô Ngữ chăm chỉ luyện chữ, sau đó đưa Văn Ngọc Đang tới lương đình nói chuyện.
"Ta muốn nhờ A Đang việc này, giúp ta đưa Vô Ngữ đến Tử Ngọ Sơn ở cùng Thất Nương."
Văn Ngọc Đang ngẩn ngơ, nàng biết Lưu Trường Khanh cực kỳ yêu thương Vô Ngữ, đang yên đang lành vì sao lại muốn nàng đưa nó đi? Chẳng lẽ Lưu thúc thúc có chuyện? Nàng không khỏi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì ?"
Lưu Trường Khanh thở dài nói: "Từ khi Thất Nương đi rồi, thân thể của ta ngày càng sa sút, Thành Hề đã tiếp nhận toàn bộ hiệu buôn Lưu gia, sắp xếp ổn thỏa, điểm ấy ta đã không còn phải lo lắng, chỉ có đứa nhỏ Vô Ngữ này, nó quá mức xinh đẹp, ta không thể không vì nó suy nghĩ chuyện sau này."
Văn Ngọc Đang không hiểu: "Xinh đẹp không tốt sao?"
Lưu Trường Khanh nói: "Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, quá mức xinh đẹp chưa hẳn là chuyện tốt, huống hồ nơi này là đâu? Là kinh đô Long thành, phàm là nữ tử xinh đẹp, thông tuệ chỉ cần hơi có danh tiếng, không phải vào cung thì cũng bị các con cháu quan lại quyền quý nạp làm thê thiếp, ngươi nhìn Hạ Lan Nhị sẽ biết, ngày đó nếu đại tẩu ngươi không phải ứng biến nhanh chỉ sợ cũng là như thế... Bất quá ngươi là ngoại lệ."
Lưu Trường Khanh nói tới đây liếc nhìn Văn Ngọc Đang, nàng sờ mũi cười hắc hắc.
Lưu Trường Khanh lại nói: "Hai năm nay ta không cho Vô Ngữ ra ngoài, nhưng tiếng tăm của nó vẫn bị truyền ra, vì vậy ta nghĩ thừa lúc nó còn nhỏ, sớm đưa nó đi, tương lai nhỡ ta có việc gì thì còn có người chiếu cố nó."
Văn Ngọc Đang nhíu mày nói: "Lưu thúc thúc đừng nói những điều không may như vậy, đại tẩu nghe được sẽ sốt ruột chết mất. Ách, hay là thúc thúc và Vô Ngữ cùng nhau lên núi, đại tẩu thấy thúc thúc nhất định rất vui vẻ."
Lưu Trường Khanh lắc đầu: "Ngươi không biết, trong lòng ta còn có một nỗi lo lắng, Thành Hề tuy rằng đem hiệu buôn quản lý rất tốt, nhưng thủ đoạn làm việc lại quá mức tàn nhẫn, đặc biệt đối với người trong cùng tộc lại càng không khoan dung, cho nên hai bên quan hệ vô cùng căng thẳng, ta ở đây còn có thể làm người ở giữa hòa giải, nếu ta đi, chỉ sợ sự tình lại càng trở nên nghiêm trọng."
BẠN ĐANG ĐỌC
36 kế cưới vợ - Nhất Mộng Bạch Đầu - Editor: Nami
RomanceTruyện được post lên chưa có sự đồng ý của editor https://nami195.wordpress.com/36-ke-cuoi-vo/ Đây là trang của editor Mình đăng lên đây nhằm mục đích đọc truyện khi k có internet Thể loại: cổ đại, ngôn tình, nam phúc hắc