Thẩm Cửu tức muốn nổ mắt. Tức từ lúc biết chuyện vào buổi sáng cho tới tận bây giờ, khi đã chuẩn bị đi ngủ vẫn tức. Không, chắc y sẽ tức nốt cả đêm nay luôn.
Lạc Băng Hà mù chữ. Lạc Băng Hà đồ ngu, não phẳng chỉ biết thao với thượng.
Rõ ràng là Quân Thượng tam giới, một ngày phê duyệt mười chồng tấu chương thế mà lại không thể nghĩ ra được một cái tên nào bình thường hơn sao?
Tên hiệu phi tần nghĩ cái là có hàng ngàn chữ để chọn, bét nhất cũng cứ lấy đại tên loài hoa nào đó mà dùng, đứt dây thần kinh não nào mà lại chọn cái tên nghe như đấm vào tai như vậy!
Sủng Tần... Con mẹ nó, Hoạt Phi cái tên này có đối thủ rồi.
Điều Thẩm Cửu không thể nuốt trôi ở đây, chính là chữ Sủng ngoài sự mong đợi này. Y luôn cho rằng, biệt hiệu luôn phải vô cùng cao sang đẹp đẽ, chỉ dùng những tính từ tôn nghiêm, đầy chính trực để đặt, không thì cũng dùng chữ gì đấy để tả ngoại hình hoặc tâm tánh tính tình cũng được.
Thế nhưng Sủng?! Sủng tả cái mẹ gì! Sủng còn không phải là một chữ khác của "bám càng thành công" sao? Tả mình được bảo kê bởi nam nhân tôn quý nhất? Tiện thời khoe luôn mình chỉ được cái đắc sủng, còn Thiện Mỹ Đức gì đó đều không có?
Thẩm Cửu vốn không thích chữ sủng sặc mùi hèn kém này, bây giờ nó còn gắn với tên của y, chẳng cần nghĩ cũng biết y ức chế đến thế nào.
... Lúc đó lại còn ban tặng (ép mặc) đồ đôi, thêm cái trâm với chữ Sủng to lớn hết sức ấu trĩ kia... Thẩm Cửu không còn mặt mũi nào để nhìn mặt ai nữa rồi.
Y cứ thế nằm trằn trọc tới nửa đêm, càng nghĩ càng thấy khó ngủ, ấm ức không thể tả.
A Hựu ngủ ở phòng khách nghe thấy tiếng lật trở mình liên tục, biết chủ tử lại vì chuyện phong Tần ban hiệu không vừa ý mà trằn trọc. Nó liền bắt mình tỉnh dậy, thắp nến đi vào, cố nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chủ Thượng. Chuyện cũng đã đành rồi, Ngài đừng trăn trở nữa, sinh khí không tốt cho thân thể. Nếu như thực không thể chịu được, vậy chúng ta ngày mai tới xin Quân Thượng đổi tên khác..."
Thẩm Cửu tức giận, không nhịn được phát bực: "Ngươi ngốc à! Đổi? Ấu trĩ tới mức nào mà còn kéo nhau đi đổi một cái tên, còn là tên "được" Vương Thượng ban cho! Sợ người ngoài chưa nói mình đủ chảnh choẹ hả?"
A Hựu giật mình đơ ra một lúc, kinh ngạc nhìn Thẩm Cửu, thế nhưng nó nhanh chóng chỉ nghĩ y bất quá hiện đang rất tức giận thế nên mới không chú ý lời nói, không thực sự đem lời y cất vào trong lòng.
Nó chớp chớp mắt, ấp úng: "Nô tì... Uhm... Chỉ là cảm thấy chuyện nếu đã không thể thay đổi, vậy thì cứ tìm cách làm quen với nó vậy... Chắc thế..."
Nói xong liền lập tức sửa: "Thật ra không phải là nô tì cảm thấy Chủ Thượng Ngài làm quá chuyện, nô tì có thể hiểu, tại vì sao Ngài lại tức giận đến như vậy. Thế nhưng với con mắt của một người ngoài cuộc, nô tì thấy, biệt hiệu mà Quân Thượng ban tặng... có thể trở thành vũ khí cũng như lá chắn bảo vệ Ngài."
Thẩm Cửu ngước mắt nhìn A Hựu, vẻ mặt rõ ràng không tin tưởng, nhướng mày xem thường.
A Hựu vẫn kiên trì: "Ngài xem, các nương nương, tiểu chủ trong hậu cung này phản ứng ra sao khi nghe đến hai chữ Sủng Tần. Bọn họ không có coi thường, cười nhạo, mà là bất ngờ và ghen tị. Trên đời này có lẽ không có được chữ nào khác có thể làm người ta e sợ như cái chữ đó, ít nhất là ở trong hậu cung."

BẠN ĐANG ĐỌC
Cung Chiến Thẩm Cửu Truyện
FanfictionNgười người nói Lạc Băng Hà là nam nhân không biết hưởng thụ nhất thiên hạ. Hậu cung có vô vàn mỹ nhân đêm đêm đốt nến đợi hắn, vậy mà hắn lại lặn một hơi không thấy mặt đâu trong hơn 8 năm. Đáng hận hơn nữa, lí do mà hắn biệt tăm biệt tích như thế...