Chương 33

249 28 4
                                    

Thời gian là một dòng chảy không bao giờ ngừng, dòng chảy ấy tưởng chậm mà nhanh, cứ bình bình trôi rồi chẳng thể quay trở lại. Vậy là thoáng chốc năm năm đã trôi qua. Đúng theo dự định, sau khi tốt nghiệp ra trường với tấm bằng suất sắc trong tay, cậu đầu quân cho công ty Sun Flower - nơi trước đây cậu từng làm thực tập, quay trở lại phòng kinh doanh, với các anh chị đã quá đỗi thân thương. Nhưng lần này cậu quay lại với một tâm thế mới, là một cậu trai chững chạc và trưởng thành hơn, với một lượng kinh nghiệm nhất định. Và chẳng mất bao lâu thời gian, cậu đã trở thành một trong những thành viên cốt cán của phòng kinh doanh.

Còn anh, đương nhiên anh vẫn ở đây, nhưng không còn là một nhân viên bình thường như năm năm trước. Giờ anh là trưởng phòng kế hoạch kiêm luôn marketing. Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi mà anh đã đạt được đến thành tựu mà có lẽ rất nhiều nhân viên trong công ty phải đánh đổi bằng mười năm, hoặc là hơn thế nữa mới có thể có được. Cũng đúng thôi, hơn ai hết cậu là người hiểu rõ năng lực và trách nhiệm của anh đối với công việc.

Tuy nhiên việc đấy thì không phải ai cũng hiểu. Anh thành công quá sớm, thăng chức quá nhanh khiến nhiều người trong công ty nảy sinh lòng ghen ghét, đố kị, cộng thêm việc cậu và anh đang hẹn hò, khiến những con sâu mọt ấy càng có chuyện để bàn tán. Đương nhiên, sâu mọt thì vẫn là sâu mọt, sao dám ra ngoài ánh sáng, chúng hèn kém đến mức chỉ dám tíu tít tụ tập một chỗ nói xấu sau lưng, đôi khi ngứa mồm quá thì lại chọc ngoáy vài câu, móc mỉa bằng những từ ngữ khó nghe chỉ để thỏa cái ác trong tâm bọn họ.

Anh không để ý, anh biết, cũng có nghe thấy, nhưng sẽ thường chọn cách lơ đi. Bất bình, cậu bất bình chứ, bất bình thay anh, nhiều khi còn muốn lao lên tát cho mỗi người vài cái, cho chừa cái tật điêu ngoa, cho ưa cái thói hèn hạ. Nhưng mỗi lần như thế anh đều chọn cách mỉm cười nhẹ nhàng ngăn cản. Đánh nhau không hay, không chỉ làm mất điểm trong mắt cấp trên mà đó còn là một cái cớ hoàn hảo nếu chúng muốn đuổi cậu ra khỏi công ty, anh đã nói thế đấy. Hơn nữa có phải trước đây anh chưa từng nghe mấy câu kiểu này đâu. Lúc về phụ giúp bố tiếp quản công ty, nhân viên hay cấp dưới cũng có vài kẻ không bằng lòng. Ở đâu cũng thế, cũng có những thành phần như vậy, không thể tránh khỏi, nếu cãi thì cãi sao cho hết. Vậy nên anh chọn cách chứng minh, dùng thực lực bắt bọn họ phải ngậm miệng.

Mà cậu không ra tay, mấy cái mồm đó cũng có người trị thôi. Chỉ cần chị Pink đi qua lườm một cái, tạp âm tự động biến mất, không dám bật lần hai.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa hiếm hoi, anh, cậu cùng với nhóm phòng kinh doanh và phòng kế hoạch tụ lại thành một bàn háo hức bàn bạc về chuyến đi chơi ba ngày hai đêm mà công ty sắp tổ chức.

- Ê mấy đứa chuẩn bị gì chưa? Anh hồi hộp quá - Anh Mac đang nhâm nhi tách cà phê sau bữa cơm trưa vội vã, nghĩ đến việc ngày mai có thể ra biển ngắm mặt trời mọc đẹp như trong tranh, tâm hồn già cỗi của anh lại thấy háo hức.

- Rồi, anh yên tâm, mười cái quần bơi đủ màu sắc đã được em nhét hết vào balo rồi, cũng đã tập gym để có một body hoành tráng, làm siêu lòng tất cả các thiếu nữ xinh đẹp trong công ty - Anh Sod tiếp lời, nghe như có vẻ rất tự hào, nhưng mười cái quần bơi, thì mặc thế nào cho hết nhỉ? 

[TulWaan] Dây Cáp QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ