Chương 7

513 43 0
                                    

Một cô gái trẻ chạy đến trước mặt Lương Thùy Linh, khuôn mặt trắng bệch, tóc bay tán loạn, vội vã vừa thở vừa nói

– chị Linh, xin lỗi, em đi siêu thị mua đồ không để ý tới bác.bây giờ em mới tìm thấy bệnh viện.

cô gái vừa nói vừa cúi đầu liên tục xin lỗi.

– không sao, cũng may mẹ chị ổn rồi, em vào chăm sóc mẹ hộ chị. nếu mẹ tỉnh lại thì gọi điện thoại cho chị ngay nhé.

Lương Thùy Linh nói xong liền quay qua Đỗ Hà đang đứng sững người nói.

– về thôi.

Đỗ Hà cảm giác ghét Lương Thùy Linh lạ kì, đem tất cả những hành động đẹp đẽ mình vừa làm đều vứt đi, không thèm để trong lòng.chuyện vừa rồi đối với chị không có lớn nhưng đối với em đâu có nhỏ chứ ? dù sao cũng là rung động đầu đời của người ta mà.

Lương Thùy Linh lái xe đưa Đỗ Hà về, Đỗ Hà ngồi trong xe mặt mũi nhăn nhó trông rất khó nhìn.

– em bị làm sao à?

Lương Thùy Linh đang lái xe thấy người bên cạnh khuôn mặt khó chịu như vậy liền hỏi thăm.

Đỗ Hà không đáp lại, vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu nhìn ra phía ngoài cửa kính.

có tiếng chuông điện thoại. Lương Thùy Linh nhìn vào màn hình điện thoại rồi nghe máy.

– alo

– chị Linh, tối nay sao chị không đến nhà hàng? cũng may bên người mẫu cũng nói có việc bận xin hẹn ngày khác.

Bảo Ngọc nhẹ nhàng nói qua điện thoại.

– chị có việc đột xuất, ngày mai người mẫu bắt đầu quay quảng cáo và chụp hình em giúp chị nói chuyện với quản lí của họ. việc hẹn ăn tối hôm khác giao cho chị Phương Anh tiếp khách, dạo này chị có việc bận. Vậy đi.

– dạ, em chào chị.

Lương Thùy Linh tắt máy, lúc này thật mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Đỗ Hà ngồi bên cạnh thấy người kia nói chuyện điện thoại xong liền lên tiếng.
– bỏ cái thủ tục giao lưu ăn uống đi, không cần thiết đâu. nếu chị không đi thì em đến làm cái gì.

– tuỳ em.

câu này của Thùy Linh nói ra ảnh hưởng sau sắc đến lòng tự ái của Đỗ Hà, cảm giác như bị coi thường vậy, mặt đại minh tinh càng xị xuống.
Lương Thùy Linh lái xe đến trước cửa chung cư liền dừng xe bước xuống. Đỗ Hà ngồi hậm hự trong xe. ấm ức không chịu nổi.

– đến nơi rồi, có xuống không ?

– không xuống.

– không xuống chị khoá cửa xe đấy, nằm trong đấy ngủ một đêm chắc cũng không sao, lần trước say xỉn nằm ở ghế sofa nhà chị một lần rồi mà, ghế xe so với ghế sofa cũng mềm mại không kém đâu.

Đỗ Hà nghe Thùy Linh nói xong càng thêm tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì tức. hừ, sao chị có thể nói như thế ? lại còn vẫn cái chuyện say rượu nữa, đã thế hôm nay tôi ngồi trong xe chị cả đêm cho chị biết mặt.
Lương Thùy Linh thấy Đỗ Hà ngồi im không nhúc nhích vừa bực mình vừa thấy lạ lùng. sao cô ta lại tức giận, ban đầu lúc mới chạy tới bệnh viện hiền hoà lắm cơ mà, sau khi hỏi mình có người yêu chưa liền tức giận vô cớ, đại minh tinh nổi tiếng cô đúng là khó chiều.

– em bị làm sao thế? chị đã làm gì động đến em à ?

Đáp lại Thùy Linh chỉ là sự im lặng của Đỗ Hà. Lương Linh đóng sầm cửa xe bên mình lại, vòng một vòng qua đằng kia của chiếc xe mở cửa nắm cổ tay Đỗ Hà lôi ra khỏi xe.

– đi thôi.

Lương Thùy Linh cầm cổ tay người kia kéo đi, về phần đại minh tinh thật bất ngờ khi chị hàng xóm xinh đẹp có hành động như thế này, tuy là có hơi mạnh bạo nhưng mà cũng rất tốt, bàn tay thật là mịn màng, nắm cổ tay như vậy cũng tốt lắm.

Đỗ Hà bị Thùy Linh kéo vào thang máy rồi đưa lên tận tới nhà.
– được rồi, hết trách nhiệm với em, từ lần sau chị đi đâu thì đừng có mà bám đuôi, về nhà ngủ đi. nhưng cũng cảm ơn em hôm nay đã đến lúc chị đang khổ sở nhất.hôm nào sẽ trả ơn cho em, còn đôi giày thì chị sẽ giặt trả cho.

Lương Thùy Linh nói xong liền bấm mã số mở cửa nhà rồi đi vào.

Đỗ Hà đợi người kia vào trong nhà rồi mới mở cửa nhà mình đi vào, đóng cửa lại cô nhìn vào tay mình, trên cổ tay trắng nõn vẫn còn vết hằn đỏ do người kia nắm chặt quá. Cô mỉm cười. Nhưng rồi lại nghĩ đến việc Thùy Linh nói đã có người trong lòng nụ cười trên môi liền biến mất. Đỗ Hà dựa lưng vào cánh cửa, nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, tự hỏi cảm giác này là cái gì? rất muốn ở cạnh người đó, tim đập rất lạ khi chạm vào người đó.mình có tình cảm đặc biệt với Lương Thùy Linh sao?tình cảm này là sai trái. Thùy Linh là nữ, mình cũng vậy, giống nhau! vì cái gì có loại cảm giác này nổi lên? thứ tình cảm với người đồng giới xảy ra là khó chấp nhận rồi, với mày càng không thể được. Đỗ Thị Hà mày bị làm sao thế?
Cô đi vào nhà, rót một cốc nước đầy, uống sạch, đầu óc nghĩ miên man, nghĩ về cảm giác đã nảy nở với Lương Thùy Linh, phải kìm nén nó? không, là rung động lần đầu tiên mà, sao lại làm vậy. cô không muốn nghĩ nữa. Đỗ Hà đứng dậy đi vào trong phòng ngủ nằm vùi mặt vào gối dãy dụa.

Lương Thùy Linh vào nhà liền thấy Ngọc Hằng đang ngồi uống rượu. Vốn tâm trạng đã không tốt lại thêm nhìn thấy một người đang ở nhờ nhà mình là trẻ vị thành niên lại ngồi uống rượu ở giữa nhà như vậy, Thùy Linh vô cùng bực mình đi vào giật chai rượu từ tay cô gái kia.

– em muốn gì? cho em ở đây không phải em muốn làm gì cũng được đâu.

Ngọc Hằng nhìn thấy người kia vì tức giận mà mặt hơi đỏ lên liền cười cười, nét mặt vẫn phảng phất lạnh lùng.
– chẳng muốn gì cả.

Lương Thùy Linh thấy Ngọc Hằng vẻ mặt khinh khỉnh cười nhìn mình lại càng thêm bực mình, từ trước đến giờ cô ghét nhất người nào không nghe lời mình, điều này đã hằn sâu vào tính cách một tổng giám đốc như Lương Thùy Linh.

– cô có tin tôi một cước đá cô ra khỏi đây không? chị em họ cái gì ? bảo không nghe thì biến cho khuất mắt.

Ngọc Hằng nghe xong câu này của Lương Thùy Linh liền đưa tay lôi người đang đứng trước mặt mình đè xuống ghế sofa

– chị ngậm miệng lại một phút được không ?

Lương Thùy Linh bị áp chặt như vậy tự nhiên im bặt, hơi thở ấm nóng pha lẫn mùi rượu của Ngọc Hằng phả vào mặt Thùy Linh khiến cho mặt cô nóng rực lên.môi sát môi chỉ còn cách 1 centimet nữa là có thể chạm vào, Thùy Linh không biết giờ phút này là tình trạng gì.

– làm gì?.. bỏ ra

Lương Thùy Linh giọng nói nhi nhí vang lên, tay giãy dụa ra khỏi tay của người kia. Vốn Lương Thùy Linh từ trước tới nay được sinh trưởng trong gia đình khá giả bố mẹ thương yêu nâng niu nên chân tay gọi là yếu mềm, sau này khi học xong ra lập nghiệp cũng được người yêu chăm sóc mà công việc hằng ngày cũng chỉ là đánh máy, ký giấy nên so với phụ nữ bình thường cô yếu ớt hơn nhiều, không như Ngọc Hằng, cơ thể đẹp chuẩn như vậy là do hay đi tập gym, đã vậy lại mang trong mình nửa dòng máu Tây cho nên so với Lương Thùy Linh khoẻ mạnh hơn rất nhiều, việc đè Thùy Linh xuống một cái chỉ dễ như lật trang sách.

Ngọc Hằng thấy người đang bị mình đè ép mặt mũi đỏ ửng chân tay giãy dụa lại vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Kia sống mũi cao cao thanh thanh , ánh mắt tức giận pha lẫn ngại ngùng chằm chằm nhìn mình nhưng lại vô cùng thu hút, đôi môi mím lại nhưng vẫn lộ ra màu đo đỏ. nếu không phải ngồi ở đây là mình mà là một người đàn ông thì đêm nay Lương Linh chết chắc rồi.
– đừng giãy dụa, để em nhìn chị một chút. được không ?

Ngọc Hằng nói ra lời này, một giọng nhẹ nhàng ấm áp mang chút hơi men. Thùy Linh cũng cảm nhận được, câu nói này không có chút nào lạnh lùng cả, chỉ đơn giản nhè nhẹ thoát ra, phả lên cánh mũi cao cao thanh thanh của cô.

Lương Thùy Linh nghe xong cũng đành lặng im, lông mày giãn ra, bàn tay đang giãy dụa cũng trở nên bất động cho Ngọc Hằng nhẹ nhàng cầm nắm. hai người một trên một dưới cứ như vậy nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, một lúc lâu, cho đến khi Ngọc Hằng tiến đến gần hơn Thùy Linh, bờ môi gắn lên mang tai Lương Thùy Linh nhẹ nhàng thủ thỉ

– Linh à, em thích chị.. từ lâu rồi.

Chị, em yêu chị! [Linh hà | Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ