Chương 27

569 42 0
                                    

– Chuyện em làm diễn viên, là như thế nào?

Lương Linh và Đỗ Hà nằm trên giường, nghiêng người đối mặt với nhau nói chuyện.

– Chuyện đấy hả?

– Ừm.

– Ngày trước nhà em giàu lắm, thực sự là như vậy, bố mẹ cũng hoà thuận. Mọi việc tất nhiên là suôn sẻ cho đến năm em mười tám tuổi, bố em ở bên ngoài có người tình, còn nhiều lần đem người đàn bà kia về nhà, ngay cả trước mặt mẹ em cũng không nể gì..

– Tệ quá.

Lương Thùy Linh chăm chú lắng nghe Đỗ Hà nói, sau đó nói một câu bình phẩm.

– Ừm.. Lí do ông ấy thản nhiên dẫn người tình về nhà như thế là do mẹ em quá hiền, nói là nhu nhược cũng đúng, mẹ em đẹp, nhưng bà từ trẻ tới giờ chưa bao giờ làm việc gì, không kiếm ra tiền, hàng ngày cũng là tiêu tiền của ông ấy, thế cho nên ông ấy viện vào cớ đấy, nói mẹ em chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện ông có người tình.

Đỗ Hà nhẹ nhàng kể, từ trước tới nay chưa từng đem sự tình này ra nói với bất kì người nào, kể cả chị quản lí là người thân nhất với mình cũng chưa từng nói với.

– Mẹ em nín nhịn lắm, thế nhưng cuối cùng cũng không chịu được, mẹ em đòi ly hôn. Chị biết mà, chẳng người phụ nữ nào chịu được người đàn ông của mình yêu thương người phụ nữ khác. Mà bố em cũng không thèm suy nghĩ, đồng ý ly hôn với mẹ em, sau đó ra toà thì chỉ nhận được một số tiền nhỏ, từ khi ra khỏi nhà là mẹ con em sống khổ sở.

– Tuy chị không rõ nhưng chị nghĩ bố em tệ bạc thật, vốn là vợ con sinh sống cùng mình gần hai mươi năm, đối xử như thế nhìn được sao? Ông ấy cũng là người giàu có, để cho vợ con ra đi với ít tiền như thế cũng thật buồn cười.

Lương Thùy Linh nghe chuyện, càng cảm thấy phẫn nộ thay cho Đỗ Hà.
– Mẹ em đang từ chỗ không phải làm gì bây giờ lại phải đi làm kiếm tiền, chị nghĩ mẹ em làm được gì chứ? Hai mươi tuổi lấy bố em, cuộc sống đã sung sướng rồi, bây giờ đi làm đến rửa bát quét nhà cũng không xong, mà em lúc đấy mới đang đi học, chật vật lắm. Sau đó không biết mẹ em làm cách nào giới thiệu em vào công ty giải trí, chính là công ty bây giờ em đang làm. Mà em thực sự không muốn làm diễn viên hay gì cả, em đã nói với mẹ là em không muốn, thế nhưng hôm đấy mẹ khóc lóc cầu xin, chị đã bao giờ trông thấy mẹ quỳ dưới chân con mà xin chưa? Em lúc đấy đành gật đầu đồng ý. sau đó vào công ty đấy làm thực tập.

– Ra là như thế. Thế còn mẹ em, sao mẹ em lại mất?

– Ừm, thế này, em nói chung là có nhan sắc, ban đầu được cho đi làm người mẫu ảnh, sau đó có phản hồi tích cực, em nhận được nhiều lời mời chụp hơn, sau đó không chỉ chụp ảnh mà cả các đạo diễn phim cũng mời đóng, thế là em bị cuốn thật vào, kiếm được nhiều tiền, mẹ em cũng sống thoải mái hơn, nhưng bà chẳng sung sướng gì tiêu mấy đồng tiền con gái kiếm được, mặc cảm vì đã không nuôi được em, giờ lại còn bắt em làm việc để kiếm tiền, tâm lí bị đả kích nhiều lắm, đã thế bà vẫn còn suy nghĩ chuyện ly hôn với bố em, suốt ngày chỉ rượu, rượu, rượu. Hôm đấy là buổi tối em đi làm về, mẹ em đã tự tử chết ở trong nhà.
Có lẽ mẹ đã chịu đả kích ghê gớm lắm.

Đỗ Hà sắc mặt trùng xuống, nghĩ lại ngày hôm ấy, khi cô thấy xác mẹ lạnh lẽo trên mặt đất, bên cạnh còn vương lọ thuốc ngủ đã vơi đi hơn nửa, trong lòng đau như xé ra.

– Hà à...

Lương Linh ôm lấy Đỗ Hà vào lòng, tay nhè nhẹ vuốt sau lưng người kia, không nghĩ đến đằng sau một đại minh tinh nổi tiếng, đẹp đẽ trên màn hình lại là một cô gái đáng thương như vậy. Trong lòng cảm thấy thật chua xót, ông trời thật luôn như vậy mà.

– Chị biết em có quá khứ không vui vẻ gì, gia đình cũng không yên vui, em thiệt thòi. Sau này chị sẽ làm cho tương lai em vui vẻ, chị sẽ là gia đình của em, chị sẽ đối xử với em tốt nhất.

Thùy Linh yêu thương hôn lên trán người kia, Đỗ Hà nghe từng lời Lương Thùy Linh thổ lộ vô cùng cảm động, lại càng ấm lòng, ôm chặt lấy chị.
– Ở gần em mãi như thế này thật sự là tốt lắm rồi. Chị, em yêu chị.

Đỗ Hà và Lương Linh chìm vào giấc ngủ, ôm lấy đối phương mà ngủ. Cảm giác này có thể gọi là vô cùng ấm áp đi, Lương Thùy Linh thực sự ngày cành dành nhiều tình cảm cho cô ấy, mà Đỗ Hà cũng là yêu cô thật nhiều.

***

Lại nói đến Ngọc Hằng, cô dạo này rất ít khi nhớ về Lương Thùy Linh, bởi vì ngoài việc học ở trường thì còn lại thời gian Trịnh Thùy Linh đều bám dính lấy. Trịnh Linh giống như đứa trẻ thích thú đồ chơi, đối với Ngọc Hằng lúc nào cũng muốn ở cạnh, bám chặt như kẹo cao su, cũng không hiểu vì sao mình luôn thích bám lấy Ngọc Hằng, chỉ cảm thấy ở gần người này rất thích, khuôn mặt rất đẹp, mắt, mũi, môi cái gì cũng đẹp, cô luôn muốn ngắm, rất yêu thích. Thích cả phong cách của người này, lạnh lạnh lùng lùng, thích cả hương thơm trên người Ngọc Hằng, nói chung cái gì thuộc về cô ấy đều thích, chính là thích Ngọc Hằng.
– Ngọc Hằng, em thích chị.

Trịnh Thùy Linh trong những ngày ở gần Ngọc Hằng đã đòi thay đổi cách xưng hô, dù sao cô cảm thấy mình và Ngọc Hằng tuy cùng tuổi nhưng nhìn người kia có vẻ đứng đắn chững chạc hơn nhiều, đã thế còn cao hơn người ta nữa. Hôm đó đi ăn gà rán, chị phục vụ còn tưởng nhầm Ngọc Hằng là chị dẫn em đi ăn. Càng làm cho Trịnh Thùy Linh muốn thay đổi xưng hô.

– Em đã nói câu này mười bảy lần trong ngày hôm nay rồi đấy.

Ngọc Hằng đang xem tivi thấy người kia lảm nhảm quá nhiều vô cùng khó chịu.

– Chị đếm à? hihi

– Đi ngủ đi, để yên cho tôi xem tivi.

– Đi ngủ với em, điii...

Trịnh Linh kéo dài giọng nói, không hiểu sao dạo này rất thích làm nũng với Ngọc Hằng.

– Yên, đang xem.

Ngọc Hằng vẫn chăn chú vào tivi.

– Tivi là của em, không cho xem nữa.
Trịnh Linh với lấy điều khiển tắt phụt tivi. Ngọc Hằng bị cắt đứt đang lúc xem vô cùng tức giận, quay sang nhìn Trịnh Thùy Linh lườm một cái sau đó đưa tay lên, ngón chỏ và ngón cái chạm nhau búng thật mạnh vào trán người kia.

– Au..

– Lần sau cấm tắt tivi.

Ngọc Hằng nói rồi đứng dậy khỏi ghế, lôi người kia kéo vào trong phòng. Hai người nhanh chóng nằm trong chăn.

– Ngủ đi, đừng động vào người chị.

Ngọc Hằng nằm sang tít một bên mép giường. Ngoài Lương Thùy Linh ra thì Trịnh Linh là người thứ hai mình ở gần như thế. Cô luôn muốn gần gũi Lương Thùy Linh, còn đối với những người khác đều chán ghét động chạm. Ngay cả ban đầu Trịnh Linh hay khoác tay hoặc đi gần cũng không thích, nhưng sau tần suất cùng người này tiếp xúc ngày càng nhiều, lại cũng bình thường, không ghét cũng không thích, đại loại bây giờ có thể nằm chung một giường.
– Hứ, ai thèm động.

Trịnh Linh nói còn chưa dứt miệng liền ôm chặt cứng Ngọc Hằng, đã thế chân còn ngang nhiên quặp chặt lấy người ta.

– Chị nằm mất chỗ con gấu của em, nên chị phải chịu trách nhiệm cho nó.

Trịnh Linh trẻ con nói, nhưng cũng chỉ là cái cớ thôi, có Ngọc Hằng hay không thì cô cũng đâu có ôm gấu.

– Chị về phòng chị.

Ngọc Hằng định đứng dậy nhưng bị người kia ghì chặt.

– Nằm im cho em ôm, động đậy thì tối nay đừng mong ngủ.

– Em tính làm gì?

– Em khóc cho chị xem ngay đấy?

Ngọc Hằng sợ nhất người này khóc, hôm nọ cô cự tuyệt không cho Trịnh Thùy Linh ngủ cùng, kết quả là cô ấy khóc như xé vải, dỗ mãi cũng không nín, khóc liền ba tiếng đồng hồ. Cũng không biết Trịnh Thùy Linh bị bệnh gì, nửa đêm đang ngủ cũng thỉnh thoảng tỉnh dậy khóc nhè. Nói chung tính cách vô cùng thất thường. Thế nhưng Lê Nguyễn Ngọc Hằng đâu có biết, Trịnh Linh chán quá không ngủ được nên muốn trêu cô thôi, mà trêu cũng phải dễ thương một chút mới được.
Đêm nay, không chỉ có Lương Thùy Linh và Đỗ Hà ấm áp say ngủ, mà còn có Trịnh Thùy Linh cũng ấm áp không kém.

Chị, em yêu chị! [Linh hà | Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ