Chương 29

417 35 0
                                    

Đỗ Thị Hà tuyên bố giải nghệ là tâm điểm của dư luận. Mọi người chắc chắn một điều rằng việc cô giải nghệ chính là vì tin đồn với nữ giám đốc kia. Chuyện vừa xảy ra được một ngày, ngay ngày hôm sau đã tuyên bố giải nghệ. Rất nhiều người hâm mộ tiếc cho Đỗ Hà, diễn viên đang ở thời hoàng kim lại giải nghệ, tuy rằng vụ việc này ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng của cô, thế nhưng không đến mức phải giải nghệ, có thể là Đỗ Hà quá vội vã, hoặc là cô đã có ý định từ trước, một số người sâu sắc nghĩ.

Đỗ Hà biết mình đang ở trong tâm bão, mấy ngày hôm nay ở yên trong nhà, chỉ xem tivi, ăn rồi chơi trong nhà, ngoan ngoãn đợi Lương Thùy Linh về. Thỉnh thoảng cũng có lên mạng xem tin tức, thế nhưng mỗi khi đọc chỉ nhoẻn miệng cười, thản nhiên như xem mấy tin tức bình thường. Đó là diễn viên Đỗ Hà, không phải tôi!

Nghĩ rồi lại nằm ra ghế sofa đọc báo, tự nhiên lại thấy nhớ Lương Thùy Linh quá đi. Không biết giờ này chị ấy đang làm gì, liệu có nhớ mình không? Đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng nhiên có chuông cửa. Đỗ Hà đứng dậy, đi ra mở cửa.

"Chát"

Vừa mở cửa liền nhận ngay một cái tát, đầu Đỗ Thị Hà lệch sang, một bên má nhanh chóng đỏ lên.

– Cô..

Đỗ Hà trợn mắt nhìn Bảo Ngọc, tại sao cô ta lại chạy tới đây, vô cớ còn đánh mình.

– Cô cô tôi tôi cái gì?

Bảo Ngọc nhanh chóng bước vào nhà, đóng sầm cửa lại, tránh cho có người nhìn ngó. Cô thực sự muốn giết chết người trước mặt này, cô ta tưởng giải nghệ là xong sao? Cánh nhà báo sáng nay kéo đầy cửa công ty tìm Lương Thùy Linh, liên tiếp đặt câu hỏi vớ vẩn, còn có, người hâm mộ của Đỗ Hà đứng trước cửa công ty chửi rủa Lương Thùy Linh, Bảo Ngọc tất cả đều nghe không bỏ sót một lời, hận không thể ra bịt hết miệng đám người kia, cô không chịu được, liền bỏ công ty đến ngay đây tìm Đỗ Hà trút giận. Từ lâu cô đã biết Lương Thùy Linh và Đỗ Thị Hà sống chung, ngày nào cũng đi đi về về cùng nhau, Bảo Ngọc càng nghĩ càng khó chịu.

– Tôi làm gì cô? Tại sao vô cớ đánh tôi?

Đỗ Hà ánh mắt phẫn nộ nói, Bảo Ngọc đúng là đồ điên.

– Cô làm gì tôi à? Cô chẳng làm gì tôi đâu, nhưng cô làm hại chị Linh rồi đấy, cô có biết mấy ngày hôm nay cả một đám người kéo đến công ty chửi rủa chị ấy không? Chị ấy không nói cho cô à? Đương nhiên là không nói rồi, chị ấy có lòng với cô, nhưng cô thật là đồ vô tâm, cô nghĩ cô giải nghệ thì xong hết chắc? Làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô tôi không thèm quan tâm, nhưng người ta ngày nào người ta cũng chửi như hắt nước vào mặt chị ấy, cô đúng là tồi tệ.

Bảo Ngọc cho Đỗ Hà một tăng, nói đến nước mắt cũng như sắp tràn ra.

Đỗ Hà không biết được có chuyện này, Lương Thùy Linh không bao giờ nói, ngày nào về cũng là gương mặt tươi cười, làm cô không hề nhận ra có chút gì bất ổn, ai biết được Thùy Linh ban ngày bị người ta sỉ nhục như thế.
– Sao? Cô không ngờ phải không? Cô làm hại chị ấy như thế nào, tại sao tôi đã nói dừng lại mà cô cứ cố tiếp diễn thế đồ đê tiện này..?

Bảo Ngọc xúc động quá mức mà xông đến bóp lấy cổ Đỗ Hà, trong mắt hằn lên tia đỏ, chỉ muốn bóp chết Đỗ Hà ngay lập tức.

Đỗ Hà bị Bảo Ngọc bóp chặt cổ, khuôn mặt đỏ lên, hô hấp khó khăn, nhưng đẩy lại không ra, có gì kinh khủng bằng phụ nữ đang lên cơn điên?

Bảo Ngọc thấy Đỗ Hà ra sức đẩy lại càng bóp mạnh hơn, cho đến khi cô gần như không thở nổi nữa liền bỏ ra. Nhìn thấy Đỗ Hà như không thở nữa nằm trên sàn nhà, Bảo Ngọc mới nhận ra mình vừa làm cái gì, cô hoảng hồn, mở cửa chạy ra ngoài.

***

Lương Thùy Linh làm việc, hôm nay trong lòng có gì rất nôn nao, tai lại có cảm giác rất nóng, cứ như có chuyện gì đó. Trong lòng không an tâm, ngó quanh tìm kiếm Bảo Ngọc để phân phó công việc một chút, sau đó sẽ về sớm với Đỗ Hà. Nhưng lại không thấy đâu, liền gọi xuống phòng nhân sự tìm, nhưng họ nói Bảo Ngọc vừa đi khỏi công ty được một lúc, Lương Thùy Linh ngạc nhiên, trước nay Bảo Ngọc làm gì, đi đâu về đâu cũng xin phép mình, hôm nay như thế nào lại vô phép như thế? Liền lấy điện thoại ra gọi.
Bảo Ngọc vừa nghe thấy chuông điện thoại liền giật mình, là Lương Thùy Linh gọi, cô nhanh chóng sửa giọng nói cho thật bình thường, sau đó bấm nghe.

– Alo, giám đốc.

– Em đang ở đâu thế? Sao lại rời khỏi công ty trong giờ làm việc?

Lương Thùy Linh hơi nghiêm giọng hỏi.

– Xin lỗi chị, mẹ em đột nhiên bị ngất xỉu, em nhận được tin nên chạy ngay về nhà đã không kịp báo với chị.

Bảo Ngọc nói, trong lời nói rất trôi chảy nhưng có gì đó ngượng ngượng, giống như lấp liếm, thế nhưng Lương Linh cũng không để ý lắm, trước giờ cô vẫn luôn ưu tiên Bảo Ngọc, thế nên nghe lí do này, đại khái có thể bỏ qua.

– Ừ, mẹ em sao rồi? Đang nằm bệnh viện nào? Chút nữa chị vào thăm.

Lương Thùy Linh tuy bận, nhưng đối với người thân bị bệnh, không thể nào không đến thăm.
– Không, không, không, hiện tại mẹ em tỉnh rồi, em chăm sóc mẹ là được,chị không cần đến.

Bảo Ngọc khẩn trương nói, chỉ sợ Thùy Linh sẽ đến thật.

– Ừ ừ, thế em chăm sóc mẹ đi.

Lương Thùy Linh tắt máy, thái độ của Bảo Ngọc thật kì lạ, nhưng cũng không để ý lắm, liền bấm số gọi cho Đỗ Hà. Trần Thiên Hương gọi đến lần thứ tư, Đỗ Hà vẫn không nghe máy, mọi hôm thì chưa đến hồi chuông thứ ba đã nhấc máy rồi, có chút lạ lùng. Tìm Phương Anh giao phó công việc một chút, sau đó lái xe về nhà.

***

Lương Thùy Linh ấn mã số để vào nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Đỗ Hà nằm dưới sàn nhà, sắc mặt tím lại, Thùy Linh liền lao đến, ôm lấy người đang nằm dưới đất, đưa tay lên trước mũi Đỗ Hà, không thấy thở nữa, liền lo sợ vô cùng, đưa tay chạm vào cổ Đỗ Hà, vẫn thấy mạch đập rất nhẹ, Lương Linh ngay lập tức bế Đỗ Hà lên, thật nhanh bấm thang máy xuống từng tầng, thang máy sao lại chậm như vậy chứ? Lương Thùy Linh ôm Đỗ Hà trên tay, cảm nhận cơ thể có chút lạnh dần đi của người này, trong lòng càng thêm sốt ruột. Thang máy vừa mở liền chạy nhanh đi tìm ô tô, Thùy Linh bế Đỗ Hà trước mắt rất nhiều người, ai cũng tròn mắt nhìn, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Về phần Lương Thùy Linh, thân thể yếu nhược của cô không hiểu vì sao tự nhiên lại có sức khoẻ đến vậy, bế được Đỗ Hà trong tay mà đi băng băng. Có lẽ vì người mình yêu, cái gì cũng có thể đi.
Lương Thùy Linh lái xe đưa Đỗ Hà tới bệnh viện, thật nhanh được đưa vào phòng cấp cứu, trước khi phòng cấp cứu đóng cửa, cô đã hết lời van xin bác sĩ. Lương Linh ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu đang sáng, tim đập mạnh liên hồi, cô thở dốc, hai cánh tay hơi dã ra, trên trán lấm tấm mảng mồ hôi, cô vừa mang Đỗ Hà vào đến đây, thật sự là một đoạn đường dài, đương nhiên rất mệt rồi. Nhưng dường như Thùy Linh chẳng để ý gì, tâm trí đặt hết lên người Đỗ Hà. Cô nghĩ đến thân thể lạnh dần cùng nhịp tim đập mỏng manh của người kia, cô thật sự lo sợ, sợ đến mức khuôn mặt cũng trắng bệch, nhưng nước mắt lại chẳng thể chảy ra một giọt nào. Có lẽ khóc chưa phải là đau khổ nhất, mà giới hạn cao nhất của sự đau khổ, chưa chắc khóc đã có thể xoa dịu được.
Lương Thùy Linh ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, trong cuộc đời này cô không biết đã ngồi trước phòng cấp cứu bao nhiêu lần, đây là lần thứ hai chứng kiến cảnh người yêu mình sắp chết đi. Lần trước, khi thân thể Minh đẫm máu được chuyển vào đây, cô đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến gần như ngất đi. Lần này không giống vậy, cô không tài nào rơi nổi một giọt nước mắt, trong lòng đau như cắt ra, tim thắt lại, thế nhưng cũng không thể thoát ra được dòng nước mắt, so với với lúc khóc còn khổ sở gấp bội lần, cô lo lắng, chỉ sợ lúc Đỗ Hà tỉnh dậy, thấy một Lương Thùy Linh khóc lóc xấu xí trông thật thảm thương, mình là chỗ dựa duy nhất của cô ấy, sao khóc được đây? Không giống như lần trước, cô khóc đến thảm, chỉ mong Minh tỉnh dậy, để ôm anh mà khóc. Có phải Lương Thùy Linh yếu đuối vì Đỗ Hà mà mạnh mẽ lên rất nhiều? Hoặc có lẽ yêu một người con gái khác với yêu một người con trai.
Thùy Linh chỉ biết chờ và đợi, Đỗ Hà không biết sống chết sẽ thế nào. Có lẽ cô ấy sẽ tỉnh lại, vậy sau này hai người sẽ có rất nhiều dự định. Cũng có lẽ hôm nay cô ấy sẽ chết, mọi chuyện cũng hết tại đây.

Chị, em yêu chị! [Linh hà | Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ