Sáng hôm sau, Lương Thùy Linh vẫn đi làm như thường lệ. Ngồi trên bàn làm việc, hăng say đến nỗi quên đi thời gian, dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc luôn là người có trách nhiệm với công việc.Đến nửa buổi, cảm thấy cả người ngồi lâu đã mỏi nhừ, liền vươn người, tự vỗ lấy cổ mình, Thuỳ Linh vừa nghỉ ngơi một chút, liền nhớ đến Đỗ Hà, khoé môi chợt mỉm cười, nhanh nhẹn lấy điện thoại ra gọi.
Nghe thấy đầu dây bên kia nhẹ nhàng bắt máy, giọng nói yêu kiều, Thuỳ Linh tâm trạng thật tốt.
– Alo, em đang làm gì?
Lương Thuỳ Linh dịu dàng hỏi.
– Chị đoán xem?
– Chị làm sao đoán được.
– Em đang nhớ chị.
Đỗ Hà dùng giọng mũi nói, nếu là mẹ đại nhân nói giọng này, nhất định Lương Thuỳ Linh sẽ rợn đến sởn gai ốc, thế nhưng nghe Đỗ Hà nói, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Người ta nói mà, chỉ khi yêu nhau mới biết đến ngọt ngào.
– Chị cũng nhớ em.
Lương Thùy Linh đang nói, chợt có tiếng gõ cửa, liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
– Chị phải làm việc rồi, chiều nay chị về sớm, ở nhà ngoan ngoãn chờ..
Tắt máy, kết thúc âm thanh dịu dàng, thay vào đó là thanh âm lạnh lùng.
– Vào đi.
Lê Nguyễn Bảo Ngọc và bà Hương bước vào, bà Hương nhìn thấy con gái ngồi trên ghế tổng giám đốc, có chút hãnh diện trong lòng. Bậc phụ huynh nuôi dạy con cái khôn lớn, thành đạt. Đương nhiên có chút vui mừng.
– Con gái tôi thật là ra dáng tổng giám đốc, không giống con bé trắng bóc yếu ớt ở nhà chút nào.
Bà Hương tiến đến, đưa tay xoa xoa đầu Thùy Linh.
– Mẹ này..
Lương Thùy Linh nhẹ giọng quở trách
– Sao, sợ mất mặt với nhân viên à? Dù con có là tổng giám đốc oai phong lẫm liệt thế nào cũng chỉ là con bé Linh trong bàn tay mẹ thôi.
Bà Hương nói rồi, liền vỗ vỗ má con gái, khuôn mặt này, thật là xinh đẹp mà,Cũng chính là từ khuôn mặt mình đúc ra, bà tự nhiên có chút tự hào. Bảo Ngọc nhìn cảnh này, trong lòng cảm nhận, Lương Thùy Linh có thật nhiều mặt, không hẳn hoàn hảo như mình hay nghĩ.
Chậm rãi quan sát hai mẹ con Lương Thùy Linh, nhìn qua thật nhiều điểm tương đồng, nhưng đánh giá kĩ, lại thấy vô cùng nhiều nét khác nhau, mẹ và con gái đương nhiên là hai cá thể độc lập, thực sự không thể quá giống. Bà Hương so với Lương Linh sắc xảo hơn, khuôn mặt có cũng có phần tinh xảo hơn, Lương Thùy Linh khuôn mặt thanh nhã hơn, so với mẹ có khí chất hơn nhiều, nhưng có vẻ yếu nhược, điểm này là giống bố đi.
– Được rồi mẹ, bố đâu?
– Bố con đi thăm họ hàng.
– À..
– Tối nay đi ăn với bố mẹ nhé?– Tối nay ạ?
Lương Thùy Linh có chút suy nghĩ.
– Sao? con bận à?
BẠN ĐANG ĐỌC
Chị, em yêu chị! [Linh hà | Cover]
Teen FictionChị, Em Yêu Chị là truyện teen nói về Lương Thùy Linh , nữ giám đốc trẻ tuổi, giỏi giang nổi tiếng trong giới tư bản. không chỉ nổi tiếng với sự giàu có, tài giỏi mà còn được đặc biệt chú ý vì bề ngoài vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. đêm nay là đêm tổ c...