Chương 23

458 35 0
                                    

Hôm nay cả tổng công ty được nghỉ sớm vì giám đốc đặc biệt mở bữa tiệc liên hoan dành cho tất cả nhân viên trong công ty. Thực ra mọi người cũng khá quen với việc được mở tiệc như thế này rồi. Năm nào cũng vậy, đều có những bữa tiệc đặc biệt dành cho nhân viên, mà đều là do tổng giám đốc bỏ tiền ra chi trả. Hơn nữa, còn có những buổi dã ngoại, du lịch, nói chung làm việc ở công ty LH, dù có chút áp lực, thế nhưng phần khen thưởng lại rất hấp dẫn ha. Lương Thùy Linh làm ăn có thể nói là thông minh, đối đãi nhân viên rất tốt, bỏ ra rất nhiều tiền trong khoản khen thưởng cho nhân viên. Vì vậy mỗi một nhân viên trong công ty đều cảm thấy rất hài lòng, họ lại càng dốc sức vì công việc hơn, giúp cho công ty ngày một phát triển.

– Này, giám đốc rất tâm lí nhá, biết hai tuần nay chúng mình làm việc vất vả áp lực nên cho nghỉ sớm, lại còn tổ chức tiệc.

Một nhân viên nữ nói, dáng vẻ rất là đủng đỉnh, thế nhưng trong ánh mắt khi nhắc đến Lương Thùy Linh lại ánh lên sự hâm mộ.

– Đúng đúng em nói đúng, lần nào giám đốc tổ chức tiệc đều là ở nhà hàng đắt tiền, một năm nhân viên như mình được ăn mấy lần chứ, giám đốc Linh đối với nhân viên rất là tâm lí nhen.

Người lớn tuổi nhất trong số nhân viên lên tiếng, chị gái này hai bàn tay đan vào nhau, đưa lên trước mặt, ánh mắt sáng rực rỡ.

– Vậy đấy, nên tôi mới nói tổng giám đốc Linh là mẫu người của tôi, vừa xinh đẹp lại giỏi giang.

Anh chàng nhân viên có vẻ rất tự hào lên tiếng, như thể khoe mẽ về người yêu của mình vậy.( Không có phần cho anh đâu! )

– Thôi anh im đi, anh có làm việc cả đời cũng không đủ tiền cưới giám đốc đâu. Người lọt vào mắt xanh của chị ấy, phải là đẹp trai cao ráo, đức cao vọng trọng, không phải là giám đốc cũng phải là viện trưởng. Vậy mà chị ấy có khi còn không để ý ấy, sao đến lượt anh nhân viên quèn như anh. ( Vâng,người lọt vào mắt xanh của chị ấy rất xinh đẹp và nổi tiếng)
Cô nhân viên nữ lườm anh nhân viên một cái, sau đó tặng cho một cái thúc mạnh vào sườn.

– Aaa, anh biết rồi, anh chỉ là hâm mộ thôi mà.

Anh chàng nhân viên đau khổ chấm nước mắt.

– Biết rồi thì tốt, đừng phá hỏng hình tượng nữ thần của giám đốc biết chưa.

Cô gái lại trợn mắt nhìn anh kia một cái, bộ dạng giống như kiểu: anh còn như thế nữa tôi sẽ móc mắt anh ra.

– Thôi thôi, có thời gian cãi nhau thì về nhà mà chuẩn bị đi, mà thôi mặc kệ mấy đứa, chị về trước đây.

Chị nhân viên già dặn nhất này đương nhiên là nghĩ thông suốt nhất. Tôi không quan tâm giám đốc là người tuyệt vời như thế nào, chỉ cần cô ta mỗi tháng trả đủ tiền lương cho tôi và đối đãi tốt thì tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, còn lại mấy chuyện khác không quan tâm. Nói xong liền quay bước đi về luôn.
***

Lương Thùy Linh làm việc xong, việc đầu tiên là lái xe đưa Ngọc Hằng về. Bầu không khí trên xe nói chung là im lặng, nhưng cũng không thể nói là nhẹ nhàng. Ngọc Hằng và Đỗ Hà sát khí hừng hực nhìn nhau.

– Cô nhìn nhìn cái gì?

Ngọc Hằng ghét nhất ai nhìn mình chằm chằm. Đối với Đỗ Hà lại càng không ưa.

– Cô cũng đang nhìn tôi còn gì.

Cái đồ trẻ con mất nết, dám dùng cái ánh mắt đấy nhìn chị đây à? Đỗ Hà trong lòng thầm nghĩ.

– Hai người đang nhìn nhau đấy.

Lương Thùy Linh là người ở giữa, Đỗ Hà và Ngọc Hằng cứ như nước với lửa vậy, cả ngày hôm nay động một chút là cãi nhau. Cuối cùng xe cũng dừng trước cửa nhà Trịnh Thùy Linh, Ngọc Hằng chưa cần xuống đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng ngay đấy rồi.

– Cậu đi đâu cả ngày thế? Điện thoại cũng không nghe.
Trịnh Linh đứng ngoài cửa chờ Ngọc Hằng đã lâu, vừa thấy người kia bước xuống xe liền chạy lại hỏi.

– Đi đến chỗ chị Linh, cậu sợ tớ trốn mất à?

Ngọc Hằng xoa xoa đầu Trịnh Thùy Linh, việc làm này đã quá quen thuộc rồi, bởi vì Trịnh Linh thấp hơn mình một chút, xoa rất dễ dàng, ngày nào cậu ta cũng quấn quýt bên mình nghịch ngợm, nói chuyện trên trời dưới biển, Trịnh Thùy Linh mười bảy tuổi mà cứ như đứa trẻ bảy tuổi, cho nên Ngọc Hằng thường xuyên đối xử với người này như trẻ con.

– Em chào chị.

Lương Thùy Linh vừa bước xuống xe đã nghe được câu chào của cô em họ.

– Ừ chào em, à hôm nay mẹ em về à?

– Vầng, nhưng mẹ em chẳng về nhà đâu, mẹ em bảo mai lại đi tiếp.

Trịnh Thùy Linh khuôn mặt ỉu xìu nói.

– Ừm, tại mẹ em bận mà, thôi kệ, lớn rồi có phải trẻ con nữa đâu, chị Linh Top từ năm mười tuổi cũng không ở cùng bố mẹ nữa mà.
Lương Thùy Linh nhìn đứa em họ mặt mũi ỉu xìu trông thật đáng thương liền nói mấy câu an ủi.

– Vâng. À bố em bảo hôm nào có dịp sẽ mời chị Lương Linh đi ăn.

– Thế à, chắc rồi. Thôi chị về đây, tối công ty chị có tiệc liên hoan, thế nhé.

Lương Thùy Linh nói xong liền lên xe. Lái xe thật nhanh về nhà.

***

– Em về thay đồ, chút nữa chị đưa em đi nhé?

Đỗ Hà hỏi Lương Thùy Linh. 

– Ừm, cứ thoải mái, thời gian còn nhiều mà.

Lương Linh gật đầu, sau đó đi vào nhà. Trở về phòng ngủ, nhanh chóng tìm một bộ đồ hợp ý, sau đó chuẩn bị khăn tắm. Lương Thùy Linh tâm trạng khá tốt. Ngồi xuống trước bàn trang điểm, đem tóc dài kéo lên, trên môi còn hơi nở nụ cười, ánh mắt lướt qua quyển lịch đặt trên bàn. Nụ cười của chị tắt hẳn. Ngày mai là ngày giỗ của Minh.
Lương Thùy Linh dường như quên mất, mỗi năm vào thời điểm này cô đều rất quan tâm, thế nhưng năm nay lại quên mất, có phải nỗi buồn đã nguôi ngoai? Hay là, cô hết yêu anh rồi? Thùy Linh lắc nhẹ đầu, cô không muốn nghĩ đến chuyện này. Mở ngăn tủ ra, lấy ra một khung ảnh, lại là khuôn mặt tươi cười sáng lạn ấy. Tim Lương Thùy Linh như cộm lên cảm giác gì đó. Mắt hơi đỏ lên. Chết tiệt, anh ấy đi rồi, chết rồi, vì mình mà chết, bây giờ chắc anh cô đơn lạnh lẽo lắm, thế mà em lại có thể vui vui vẻ vẻ được, lại còn quên anh nữa.

Thùy Linh nhìn khung ảnh, mỗi lần nhìn khuôn mặt anh cô không sao chịu được, rất đau lòng, nước mắt chảy dài.

– Em là loại người gì không biết, em xin lỗi anh, anh đừng giận em, à không, anh phải giận em, em tệ rồi, em không nhớ đến Minh nữa.
Lương Thùy Linh ôm chặt khung ảnh vào ngực, khóc đến nấc lên. Tại sao người đã chết lâu như vậy rồi vẫn có thể khóc à? Lương Thùy Linh là người nặng tình như thế nào. Tình cảm là thứ đặc biệt ta dành cho ai đó, người đó cũng phải quan trọng đến mức nào, quan trọng đến mức mà khi mất đi người ta bản thân mình sẽ khổ sở vô cùng, loại khổ sở này kéo dài rất lâu, có khi cả đời. Mất anh rồi, cô khóc lúc nào chẳng được. Thứ tình cảm sâu nặng này, bao giờ mới dành cho Đỗ Hà?

***

Lương Thùy Linh và Đỗ Hà không biết có phải có duyên hay không, vừa bước ra khỏi cửa liền gặp nhau.

– Chị.

Đỗ Hà vừa định tiến lên, lại nhìn thấy gương mặt Lương Thùy Linh phủ buồn.

– Ừm, đi thôi.

Thùy Linh nhẹ nhàng mỉm cười, nắm lấy bàn tay người kia bước đi. Đỗ Hà đi theo. Dù buồn như thế nào, thế nhưng nhìn thấy Đỗ Hà vẫn lại dịu dàng đối xử. Người tốt như em, Lương Thùy Linh rất trân trọng.
– Chị, có chuyện gì à? Sao mặt gị buồn thế.

Đỗ Hà ngồi trên xe, thấy Lương Thùy Linh không nói không rằng liền hỏi.

– Hả? Không, em thấy mặt chị buồn à?

Lương Thùy Linh hơi lo, cô đã trang điểm rất kĩ rồi, sẽ không ai nhận ra mình vừa mới khóc đâu, chẳng lẽ Đỗ Hà tinh mắt nhận ra ngay, nhưng mà Lương Thùy Linh đâu có biết là em chỉ đang nhìn nét mặt mình.

– Chữ buồn to tướng trên trán này.

Đỗ Hà mỉm cười, ngón tay trỏ chạm nhẹ lên trán người kia.

– Lại còn đùa nữa.

Thùy Linh bất giác mỉm cười, tâm trạng không tốt được ở gần Hà khuây khoả đi nhiều.

***

Lương Thùy Linh và Đỗ Hà xuất hiện ở nhà hàng thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Người phục vụ nhanh nhẹn dẫn đường cho hai người đến khu đã đặt.

Đi đến đâu liền có người nhìn đến đó. Cũng phải, Đỗ Hà lâu nay nhan sắc xinh đẹp nổi bật, đi đến đâu cũng làm tâm điểm, tối nay lại khéo léo chọn một bộ váy hoa văn đẹp đẽ sang trọng, tóc dài thả xuống uốn lượn tựa sóng, khuôn mặt kiều mị, nháy mắt một cái dù là ai nhìn đi nữa đều siêu lòng. Lương Thùy Linh bên cạnh không hề màu mè, mà thanh lịch cũng có quyến rũ, đi cạnh Đỗ Hà không hề làm nền mà còn tôn lên vẻ đẹp của cả hai. Thùy Linh và Đỗ Hà đêm nay đốn tim không biết bao nhiêu người.
– Giám đốc, chị đến rồi, mọi người chờ chị nãy giờ.

Bảo Ngọc vừa nhìn thấy Lương Thùy Linh đến liền bước đến. Lương Thùy Linh nhìn thật xinh đẹp, bình thường không trang điểm, hôm nay lại tô điểm một chút, càng thêm mặn mà, làm Bảo Ngọc khó mà không nhìn.

– Thế à.

Lương Thùy Linh nhìn Bảo Ngọc gật đầu một cái, sau đó tiến về phía sân khấu, Đỗ Hà ngay lập tức đi theo phía sau.

Hai người đẹp đứng trên khán đài thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Lương Thùy Linh mỉm cười nói vào mic được đặt sẵn.

– Chào mọi người, các bạn là thành viên của công ty LH, tôi biết mọi người trong thời gian qua đã vô cùng vất vả cố gắng vì sản phẩm mới của công ty, thành công của sản phẩm là nhờ sự nỗ lực và tài năng của tất cả mọi người, xin được cảm ơn, và tôi mong răng tất cả các bạn có thể thoải mái vui vẻ trong tối nay.
Lương Thùy Linh nói xong, một tràng pháo tay vang lên, Hương Ly đứng ở bên cạnh nhìn Thùy Linh, thật là đầy khí chất và uy nghiêm, nói câu nào ra câu đó, thật khiến mình tự hào mà. (vâng người yêu chị rất ngầu)

– Sản phẩm gây được tiếng vang lớn cũng nhờ một phần lớn công lao của người mẫu của chúng ta, cô Đỗ Hà.

Lương Thùy Linh nói, kế tiếp nhìn về phía Đỗ Hà mỉm cười. Một tràng pháo tay lớn lại vang lên. Đỗ Hà bất giác ngây người nhìn người kia cười, trong tiếng vỗ tay lớn của mọi người, hai người yên lặng đứng nhìn nhau. Đỗ Hà không phải lần đầu tiên được nhiều người vỗ tay tán thưởng, những lần cô nhận giải thưởng còn nhiều người gấp bộn, thế nhưng lần này thật đặc biệt. Sự nghiệp của mình gắn với thành công của Lương Thùy Linh, lần đầu tiên vì yêu thích mà gắng sức, em nhất định ghi tạc trong tim.

Chị, em yêu chị! [Linh hà | Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ