Lương Thùy Linh trở về công ty, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới vào. Sau đó mới trở về nhà.
Khi cô trở về nhà đã khá muộn, Đỗ Hà vẫn đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách chờ. Vừa nghe tiếng cửa mở, em chắc chắn là Lương Thùy Linh, liền chạy ngay đến bên cạnh.
– Sao? Chị đi ăn với bố mẹ vui không?
Đỗ Hà mỉm cười, ân cần hỏi, Thùy Linh nặn ra một nụ cười.
– Tốt, bố mẹ lâu không gặp nên nói rất nhiều chuyện, nói nhiều quá nên quên cả thời gian, mãi đến bây giờ mới về được.
Lương Thùy Linh nói dối trôi chảy, việc tối nay làm sao tính là vui vẻ cùng tốt đẹp được chứ? Cô đành nói dối Đỗ Hà, nếu để cô ấy biết sẽ suy nghĩ nhiều lắm. Cô không muốn như thế. Nhưng Lương Thùy Linh không biết, hôm nay Đỗ Hà cũng đã nói dối cô một lần, vậy là trong cùng một buổi tối, cả hai đều nói dối nhau. Nhưng tất cả đều là vì muốn tốt cho đối phương.
– Vậy tốt, chị ăn tối no chưa?
Lương Thùy Linh chợt nhớ, cô đã ăn được gì đâu, đã xảy ra màn cãi nhau rồi, cho nên bây giờ bụng trống rỗng, để qua đêm thật không tốt, Thùy Linh bao giờ cũng đối đãi bản thân rất tốt.
– Mải nói chuyện, chị chẳng ăn được mấy, em đã ăn chưa? Ăn cùng chị nhé.
– Được, để em đi úp mì.
Đỗ Hà cười tươi, chạy nhanh vào trong bếp, Lương Thùy Linh bỏ áo khoác ngoài, cũng nhanh chóng theo sau.
ngồi trên ghế, chăm chú nhìn người kia lượn qua lượn lại như con ong mật, cũng buồn cười, chỉ làm có hai bát mì, có cần bận rộn như vậy không. Đỗ Hà đem hai bát mì đặt trên bàn, đẩy một bát về phía Thùy Linh, kiêu ngạo hất cằm.
– Ăn hết không còn một sợi nào cho em.
Sau đó không khách khí liền ngồi xuống ăn mì. Cũng không hiểu sao vừa nãy một mình ăn cơm chẳng có cảm giác ngon gì cả, bây giờ ngồi ăn bát mì gói với Lương Thùy Linh, lại cảm thấy ngon kì lạ, cho nên mới nói, ăn ngon còn tuỳ thuộc vào thời gian, không gian, và đặc biệt là người cùng ăn. Ăn cùng với người yêu, rất ngon miệng phải không nào.
(Sự thật nó là vậy đấy các sốp :( )
Lương Thùy Linh cũng nhiệt tình ăn mì, thật sự rất ngon, không biết có phải do đói hay không. Cô cũng tự nhiên nghĩ, từ khi ở cùng với Đỗ Hà, tần suất mình ăn mì gói càng ngày càng tăng.
– Mì ai nấu mà ngon thế Linh nhỉ?
Đỗ Hà ăn hết mì, lại thò đũa sang bát Lương Linh, rất tự nhiên gắp mì về bát mình ăn tiếp, vừa gắp vừa hỏi.
– Này, mì của chị mà.
Lương Thùy Linh nhìn thấy mì trong bát bị gắp mất, không chịu thua kém thò đũa sang gắp lại, nhưng lại chậm tay hơn, tất cả đều người kia ăn rồi. Đỗ Hà trong miệng vẫn còn mì, vừa ăn vừa nói.
– Nhưng mà em ăn rồi, giỏi thì sang mà đòi.
Sau đó lè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi Lương Thùy Linh. Giám đốc hơi nhíu mày, không thể để thua như thế được. Em đã dám trêu ngươi, đừng trách chị giở trò.
Nghĩ đến liền đứng dậy khỏi ghế, đi sang phía Đỗ Hà ở đối diện, liền một mạch, kéo cổ người kia vào hôn lên môi, lưỡi trơn nhanh nhẹn tách môi em ra, đưa vào trong miệng người kia khuấy động, đem toàn bộ mì chuyển về phía mình, sau đó tách môi ra. Lương Thùy Linh rất tự nhiên nhai mì vừa cướp về. Đỗ Hà không thể ngờ được Thùy Linh làm cái trò này, tự nhiên cảm thấy hơi ghê ghê.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chị, em yêu chị! [Linh hà | Cover]
Teen FictionChị, Em Yêu Chị là truyện teen nói về Lương Thùy Linh , nữ giám đốc trẻ tuổi, giỏi giang nổi tiếng trong giới tư bản. không chỉ nổi tiếng với sự giàu có, tài giỏi mà còn được đặc biệt chú ý vì bề ngoài vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. đêm nay là đêm tổ c...