Chương 3

1.2K 101 12
                                    

Lần nữa mở mắt, tôi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên ngoài trời đã sáng trưng. Đây là mơ hả? Trong đầu tôi chợt lóe lên một ít tình tiết, tiền giấy, quan tài, còn có nữ quỷ kia, mẹ nó tôi đây bị trúng cái tà gì lại mơ một giấc mơ như thế!

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, cửa phòng đột ngột bị mở ra. Lão đầu ngậm tẩu thuốc, chậm rãi bước vào: "Tiểu tử, tỉnh rồi?"

"Sư phụ, hôm qua có phải con lên núi trúng tà, tối về nằm mơ làm con sợ muốn chết." Tôi hỏi lão, vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Lão đầu cười hì hì: "Nằm mơ? Không có cửa."

Tôi "Hả?" Một tiếng, nhìn lão đầu cười thần bí khôn lường, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Trong miệng tựa hồ có mùi máu tanh, nhất thời cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, tôi nằm úp sấp ở bên giường làm một trận nôn khan.

"Đừng nôn ra, đều trôi vào bụng mi rồi." Lão đầu rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra.

"Lão đầu, lão thật sự đem con kết hôn với tên quỷ kia?" Tôi không dám tin nhìn lão.

Gương mặt lão hiện lên nét nhợt nhạt u sầu: "Tiểu Mân, đây là đường sống duy nhất của mi. Vị Điền thiếu gia kia trời sinh chí âm, vốn là mệnh cô sát, không ngờ hắn lại đột tử trước. Hơn nữa lúc qua đời trong lòng vẫn còn oán hận, cứ thế hóa thành quỷ dữ. Tuy nhiên nếu hắn bên cạnh mi, mi không cần lo lắng chuyện yêu ma quấy nhiễu. Cái này gọi là lấy độc trị độc."

Tôi cười thê lương: "Lão đầu, ngày ngày sống cùng quỷ, nếu không bị hắn ăn cũng bị dọa cho chết tươi."

Lão đầu cười hì hì: "Bị dọa chết so với chết thê thảm vẫn tốt hơn." Nói xong bèn rít một hơi nữa.

Tôi thở dài, vuốt mặt: "Người kia đâu, không đúng, quỷ đâu?"

"Ta bấm độn thì ba ngày sau mới thích hợp làm minh hôn cho bọn mi. Nhà trai đã gửi trước sính lễ, ba ngày sau quay lại."

"Sính lễ?" Tôi sửng sốt một chút.

"Kìa." Lão đầu chép miệng, dùng tẩu thuốc trỏ trỏ trên đất.

Bấy giờ tôi mới phát hiện thì ra trong căn phòng nhỏ hẹp nghiễm nhiên có năm chiếc rương gỗ to đùng, giống hệt nhau. "Tử đàn, vô cùng đắt giá, không hổ là thủ phủ Điền gia trấn, chơi lớn như vậy." Lão đầu rít một hơi thuốc lá, chậm rãi nói.

"Có nghĩa lý gì!" Tôi thở phì phò ngồi xuống, mở một rương ra, bên trong chật ních đồng bạc. Đồng bạc phát ra ánh sáng suýt thì làm hai mắt tôi chói mù. "Ông nội mẹ ơi, nhiều tiền quá!" Tôi vội vàng vốc một đồng thổi thổi để nghe âm thanh mỹ diệu rót vào tai.

"Lão đầu, nhiều tiền như vậy đủ để hai ta phung phí cả đời." Tôi kích động cầm đồng tiền nhảy dựng.

Lão đầu nhìn tôi, cười bảo: "Chưa chi đã mừng rỡ, mi nhìn rương bên kia một chút đi."

Tôi vội vàng mở rương bên cạnh ra, bên trong tràn đầy vàng bạc châu báu, ba chiếc rương khác cũng vàng chói lọi một mảnh.

"Lão đầu, con với lão gom hàng chạy trốn đi. Lão bản lĩnh to như vậy, nhất định có thể qua mặt bọn họ!" Tôi cười híp mắt nói.

[ KookMin | CV ] • Âm PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ