Chương 14

1.1K 90 2
                                    

Tỉnh lại sau một giấc, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Điền Chính Quốc. Liếc nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi tối. Tôi chợt nghĩ đến việc Điền Chính Quốc bảo tôi đào xác y lên, chuyện này khiến tôi lúng túng một chút.

Tuy rằng trước đó tôi rất thỏa mãn, nhưng kêu tôi thân mật với cái xác chết, ông đây cũng sợ hãi thôi.

"Trí Mân, mi định ngủ tới khi nào?" Lão đầu ngoài cửa sổ gọi to.

Tôi vội trở mình xuống giường, đi hầu lão ăn uống. Cơm nước xong xuôi, lão nhồi thuốc vào tẩu của mình, thấy tôi dọn bàn xong bèn nói: "Chốc nữa bưng chậu than ra đây, trước mộ phần Điền đại thiếu đốt hai bộ quần áo."

Tôi sững sờ một chút, nói đến đốt quần áo, trong não tôi đột ngột hiện lên những hình ảnh tôi và Điền Chính Quốc dây dưa trên giường, ngay cả mặt cũng nóng bừng lên.

"Mi đỏ mặt gì thế?" Lão đầu vừa đốt thuốc vừa nhìn tôi.

Tôi vội chối bay biến: "Không có gì."

Lão đầu liếc tôi bằng ánh mắt sâu xa: "Mau đem y phục ra đây."

Tôi gật đầu, trở vào phòng lấy quần áo. Trước đó tôi đã chọn xong vài bộ xường xám, chuẩn bị đốt cho Điền Chính Quốc.

Ôm lên một phát, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng; lật qua lật lại, phát hiện hai bộ quần áo mình mua cho y cũng được xếp bên trong. Hai bộ xường xám hạng xoàng kẹp ở giữa đống vải vóc cao sang hiện ra vô cùng chói mắt. Bộ đồ này tôi ghé tiệm may chuyên dụng để mua, một xanh một trắng, bên trong là bông xen vải, kiểu dáng bình thường thế nhưng sờ vào mềm mại.

Ai bỏ vô đây? Tôi nghĩ một hồi, chẳng lẽ là Điền Chính Quốc? Muốn dò hỏi y, mới phát hiện y đi đâu rồi.

Hay là do tôi tiện tay xếp nhầm? Tôi cứ ngẫm nghĩ, sợ Chính Quốc phát hiện thì không biết xảy ra chuyện gì nên đành lấy hai bộ quần áo ra. Thôi cứ giữ đây, chờ tôi cao thêm tí nữa sẽ mặc luôn thể.

Tôi đem chậu than đặt trước mộ phần, cầm nến đốt một bộ xường xám xanh ngọc có hoa văn màu vàng. Tôi vừa đốt vừa cảm thán, có tiền thật sướng mẹ nó đi. Y phục này tốt như vậy nhưng người sống không thể mặc, lại đem hỏa thiêu cho người chết.

Sư phụ đứng bên cạnh nhìn tôi sờ sờ y phục, vỗ vỗ mông nói: "Mi tập trung chuyên môn đi, ta về nhà nằm một lát."

Tôi ừ một tiếng, lại cầm một cái ném vào lửa.

Bên này tôi đang đốt quần áo cũng là lúc Thái Hanh hớt hải chạy về phía tôi. Tôi sợ hết hồn, bèn đem chậu than giấu ở phía sau, còn đống quần áo thì ném vào bụi cây.

"Trí Mân, mày đang đốt gì đó?"

"Tao đốt giấy lộn, mày đến đây làm chi?"

Thái Hanh vỗ đùi cái đét: "Nguy to rồi!"

Tôi đã quá quen với cái kiểu cà giựt của nó nên cũng chẳng bận tâm: "Chuyện gì?"

"Nhà chú tao có biến!"

Tôi vừa nghe nói chú Hanh Hanh gặp nạn, bèn hỏi ngay: "Nói mau, chú mày bị sao hả?"

"Việc này phải kể tới hai hôm trước."  Thái Hanh vừa lau mồ hôi trên trán, vừa đáp lời.

[ KookMin | CV ] • Âm PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ