Gió âm ngoài cửa không ngừng thổi tới khiến cả người tôi run lập cập, thế nhưng tâm lý kích động sắp hét lên.
Điền Chính Quốc, không, Điền ca lạnh lùng nhìn Mẫn Doãn Kỳ và Điền Lập Viện một đang quỳ trên đất, sau đó giương mắt nhìn Điền phu nhân, con ngươi đỏ sẫm phát ra ánh sáng quỷ dị.
"Tôi đã nghĩ mẹ từ bỏ ý định bảo vệ thằng rác rưởi kia."
Điền phu nhân khựng lại, cúi đầu, tóc dài che khuất dung mạo bà ta, cơ thể bắt đầu run nhẹ: "Mày không tìm được nó, không tìm được nó."
Thanh âm bà ta dịu êm mà chầm chậm, cũng từ tốn ngẩng đầu lên, đôi mắt bỗng trở lại bình thường, không còn dáng vẻ kinh người như trước nữa. Bà ta khẽ cười, biểu cảm vô cùng hòa ái: "Chính Quốc, con vốn không tìm được em trai con. Tha cho nó, được không? Con vẫn luôn nghe lời mẹ mà."
Điền ca chậm rãi đi về phía trước, đứng bên cạnh Điền Lập Viện. Nàng đang mê luyến dựa vào người Doãn Kỳ, hết thảy mọi chuyện xảy ra xung quanh nàng đều ngoảnh mặt làm ngơ, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Đại ca, đại ca."
Điền ca nữa ngồi nửa quỳ, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu em gái. Dưới sự yêu chiều của anh trai, nàng dần dần khép hai mắt lại, dường như ngủ say. Mà Doãn Kỳ bên cạnh nàng cũng trút được gánh nặng, hắn thở hổn hển vài hơi, đôi tay chống trên đất, ngước lên nhìn Điền ca.
"Đó là Điền Chính Quốc, không phải tôi." Điền ca ngẩng đầu, khóe môi bất giác cong nhẹ, lộ ra một nụ cười tàn khốc. "Sở dĩ tôi tồn tại là vì tôi muốn tự tay làm thịt tên rác rưởi kia."
Điền phu nhân nhếch môi lắc đầu, bỗng quay sang nhìn tôi. Lòng tôi giật thót một cái, đệch mợ, xong đời rồi! Còn chưa kịp chạy về phía Điền ca thì sau lưng đã lạnh buốt, cả người bị hút về phía mụ già. Bàn tay băng giá, gầy gò của bà ta nắm chặt bả vai khiến tôi đau gần chết.
Vừa ngoảnh lại đã thấy ngón tay Điền phu nhân cắm vào da thịt tôi, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng thịt da bị nứt toát, máu liền chảy, thấm ướt cánh tay phải. Mồ hôi to chừng hạt đậu từ trán tôi lăn xuống, không cần nhìn cũng biết sắc mặt tôi lúc này rất thảm thương.
"A!" Nhất thời không chịu được bèn gầm lên như thế.
Biểu cảm Điền ca có chút khó coi. Bà ta mỉm cười nhìn con trai trưởng: "Chính Quốc, Điền gia chỉ còn mỗi Chính Duy, con nên nghĩ đến cha con một chút. Con nhẫn tâm để Điền gia mà ông ấy dốc công xây dựng bị hủy diệt sao?"
"Kể từ ngày A Viện phát điên, Điền gia đã hủy diệt."
"Vậy còn người này? Con bỏ được sao?"
Điền ca lạnh lùng nhìn Điền phu nhân, không lên tiếng.
Điền phu nhân đột nhiên kéo lấy tay phải của tôi, "A a!"
Đệch, đau chết bố!
Điền phu nhân nghiễm nhiên liếm một giọt máu trên mu bàn tay tôi.
"Trời sinh dương thể, mẹ còn nghĩ con sẽ ăn nó cơ, ai ngờ con nhịn lâu như vậy. Xem ra, nó đối với con rất quan trọng." Điền phu nhân giương mắt nhìn Điền ca cười lạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ KookMin | CV ] • Âm Phu
SpiritualeTác giả: Mạch Bách Tang Chính văn: (Cre: BapSoCiu) (*) Phiên ngoại: (Cre: Thỏ - 兔) Từ khoá: Đam mỹ cận đại, linh dị ma quái, điềm văn, HE Nhân vật chính: Điền Chính Quốc song diện quỷ công x Phác Trí Mân đạo sĩ nhát gan thụ. Chuyện xưa kể về ác quỷ...