Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình nằm trong phòng. Tôi nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trở mình ngồi dậy, há miệng muốn gọi lão đầu, nhưng dường như nghe thấy lão đầu đang nói chuyện với ai.
Tôi vội xuống giường, lặng lẽ bước ra, nằm nhoài trên khe cửa quan sát.
Chỉ thấy Lão đầu ngồi trên ghế gỗ, vừa hút thuốc vừa thì thào hỏi: "Cậu xem cậu không có việc gì còn dọa nó làm chi? Nó nhát gan lắm, hồi bé coi người ta giết gà mà run rẩy nửa ngày."
Tôi chờ nửa ngày cũng không nghe ai đáp lại, một lúc sau, lão bồi thêm: "Cậu cũng đừng nôn nóng, mọi việc đều có nhân quả. Gieo nhân nào gặt quả nấy, hấp tấp chỉ làm hỏng chuyện thôi."
Tôi ngẩn ra một lát, thầm nghĩ ông già này bị trúng tà? Tại sao ở một mình trong phòng ngồi lầm bầm, lẩm bẩm. Những lời nọ đang nói về tôi? Chẳng lẽ lão đang trò chuyện cùng Điền đại thiếu? Còn chưa đợi tôi suy xét thấu đáo, lão đầu đã đứng dậy đi về hướng tôi. Tôi thảng thốt trong lòng, vội vã chui vào chăn giả vờ say ngủ.
Bên tai nghe thấy tiếng lão đẩy cửa phòng ra, đi vào.
"Chưa tỉnh à?" Lão đầu lẩm bẩm.
Tôi lóng lỗ tai muốn biết lão định làm gì. Bỗng nhiên dưới bàn chân lan ra cảm giác nóng rát đau đớn, tôi tránh né, ôm chân nhảy dựng trên giường: "Lão già chết tiệt, lão điên rồi dám lấy tẩu thuốc hun nóng con!"
"Khà khà, ta đang trị bệnh cho mi đấy. Tẩu thuốc này chuyên trị bệnh mi mà." Nói xong híp mắt rít một hơi.
Tôi nổi đóa, cố sức xoa xoa bàn chân.
"Được rồi, bệnh cũng hết, mi mau dâng hương cho Điền đại thiếu đi." Nói xong lão nhổm dậy, quay bước bỏ đi.
"Sư phụ!" Tôi há mồm gọi lão.
"Gì?"
"Vì sao Điền đại thiếu tìm con?" Tôi nhỏ giọng nghi vấn.
"Việc này tự mi phải làm rõ." Sư phụ nói xong bèn đi ra cửa.
Tôi vừa suy nghĩ, vừa xoa chân, máu nóng dồn lên đầu. "Nói cũng như không!" Rồi nhăn nhó xỏ giày vào, đứng dậy.
Vốn định ra ngoài hẳn nhưng cuối cùng vẫn đi đến trước bài vị, châm ba nén nhang, ngẫm nghĩ hồi lâu: "Cám ơn anh đã đưa tôi trở về." Nói xong quay lưng bỏ trốn.
Ba nén nhang phía sau chợt lóe chợt tắt, cuối cùng tắt hẳn. Lúc tôi vừa ra sân đã thấy lão đầu cầm quạt phe phẩy hóng mát.
"Sư phụ!" Tôi đi hai ba bước tới trước mặt lão.
"Gì?"
"Hoàng gia kia dường như có vấn đề."
"Vấn đề gì cơ?" Lão đầu ngay cả mắt cũng không thèm mở.
"Nhà ông ta có nữ quỷ." Tôi hắng giọng.
"Ồ~"
"Lão ồ gì chớ!"
"Có nữ quỷ thì thế nào? Ta chỉ xem phong thủy, không lấn sang lĩnh vực bắt ma."
"Vậy lão cũng đi xem đi, lỡ mà nữ quỷ kia hại người thì sao?" Tôi gấp gáp hỏi.
"Ả hại chết ai?"
![](https://img.wattpad.com/cover/346310613-288-k55512.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ KookMin | CV ] • Âm Phu
SpiritualTác giả: Mạch Bách Tang Chính văn: (Cre: BapSoCiu) (*) Phiên ngoại: (Cre: Thỏ - 兔) Từ khoá: Đam mỹ cận đại, linh dị ma quái, điềm văn, HE Nhân vật chính: Điền Chính Quốc song diện quỷ công x Phác Trí Mân đạo sĩ nhát gan thụ. Chuyện xưa kể về ác quỷ...