Vương Nguyên không còn biết đây là đâu, chỗ dựa này không cần người đàn ông dùng quá nhiều sức, có thể duy trì một tư thế lâu dài, thân thể cậu bị tàn phá đến bủn rủn tay chân, cả người run rẩy.
Thấy cậu không trả lời, anh bỏ tay ra khỏi võng làm cậu tưởng đã thoát, sắc mặt buông lỏng phần nào, nhưng nào phải, anh muốn đổi một tư thế táo bạo và yêu cầu độ khó cao hơn.
Người con trai cong hai chân như quỳ trên không, chỉ chừa lại mông và miệng nhỏ phía dưới nhếch lên cao.
"Anh.... Không cần... ô... a... Chồng yêu..."
Vương Tuấn Khải dồn sức đâm thẳng, đem người nào đó đang còn do dự trong lòng đến không còn tinh thần suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn sửa tên gọi.
Anh đã đạt được mục đích, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, anh sẽ nhanh bắn."
"A ~" Cậu hét lên, đầu óc trống rỗng.
Cơ thể mềm mại khẽ lay động theo động tác của người đàn ông, giống như một đám thủy tảo đung đưa, chỉ biết rằng nó rung chuyển theo từng đợt sóng, nhưng dù mềm mại như thế nào thì tảo cũng có gốc rễ.
Gốc rễ của Vương Nguyên là Vương Tuấn Khải . Sự ỷ lại trong tiềm thức khiến thân thể cậu run run theo bảo năng.
Cậu là của anh và phục tùng anh.
Người con trai đói khát hé môi, từ khóe môi chảy ra sợi bạc mỏng manh.
Cảm nhận được tiểu huyệt càng ngày càng siết chặt, hoa huyệt càng ngày càng ướt, bắp đùi cường tráng của Vương Tuấn Khải nổi lên gân xanh mờ mờ.
Những ngón chân đẹp đẽ không chịu nổi áp lực mà cuộn tròn lại.
Thoải mái đến cực điểm.
Vương Nguyên lắc đầu, miệng lưỡi khô khốc, đôi bồng đào ngứa ngáy.
"Gần đến rồi, xoa xoa cho em ~" Cậu cầu xin.
Đối với yêu cầu của cậu , trong mắt anh tràn đầy ý cười, anh thả lỏng một tay xoa nắn cặp vú trắng nõn như tuyết đang rung rinh của người con trai một cách mạnh mẽ.
"A ~" Cậu kéo dài tiếng rên rỉ yêu kiều.
Vương Tuấn Khải vuốt ve nhũ hoa đỏ bừng dần bị anh làm cho biến dạng, thấp giọng cười nói: "Thích vậy hửm?"
"Thích... a... ha... anh tiếp tục đi." Vương Nguyên nóng lòng đòi hỏi, thân thể cậu , trái tim cậu đều đã bị anh dẫn dắt, cậu không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Người đàn ông gia tăng tốc độ cùng sức mạnh va chạm, đem người con trai đưa tới cao trào, trước khi cao trào, hai tay anh ôm eo cậu , nói nhỏ bên tai cậu .
"Anh cũng thích, chỉ thích làm điều này với em."
Vương Nguyên , người đã nếm trải mật ngọt tình ái vô số lần, lập tức đỏ mặt.
Sau mỗi lần, tinh thần của anh lại càng dâng cao, ngược lại cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức.
Vương Tuấn Khải hạ xuống dây võng, Vương Nguyên chỉ cảm thấy cậu bị anh ôm đặt ngồi lên một mặt ghế lạnh lẽo có hình dáng kì lạ.
Thân thể cứng đờ, giọng nói cậu run rẩy: "Em bỏ cuộc ~"
"Đừng sợ, anh đưa em đi cưỡi ngựa." Nói xong, anh đứng dậy vuốt ve con ngựa gỗ.
Thể loại tình thú kinh điển. Quả nhiên người xưa kinh nghiệm là vô biên, không những dùng làm phương tiện đi lại thời xưa mà còn là phiên bản xe chấn thời đó.
Nghĩ đến đây, Vương Tuấn Khải càng thêm kích động, còn cậu sợ đến hai chân run run.
"Em không muốn cưỡi ngựa." Vương Nguyên đã cảm nhận được mùi nguy hiểm, lập tức gào khóc.
"Hử." Giọng điệu của anh có vẻ rất do dự, cậu không thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc này, chỉ cảm thấy chắc chắn không yên ổn rồi.
Đúng như dự đoán, sau khi nhìn xung quanh, anh thong thả nói: "Không cưỡi ngựa cũng được, ở đây còn có lồng giam, roi da..."
Chưa kịp để anh nói xong, cậu đã vội gật đầu như gà mổ thóc, nói: "Em đổi ý, cưỡi ngựa là thích nhất."
Chiêu thức lấy lùi làm tiến này của anh khiến cậu khóc không ra nước mắt.
"Thế mới là bé ngoan. Giờ em nâng eo lên, chân mở rộng hơn một chút." Vương Tuấn Khải ung dung thản nhiên khẽ cười một tiếng.
Vương Nguyên nghe lời anh, cũng bởi vì ngoài ngoan ngoãn nghe lời không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi Vương Nguyên chậm rãi tiến vào, cậu cố hết sức vặn vẹo eo, anh một tay ôm lấy eo thon của người con trai , một tay còn lại đi về phía trước nhào nặn một bên nhũ thịt.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được có nước chảy ra từ nơi giao hợp, rơi xuống ngựa gỗ, sau đó nhỏ giọt từ ngựa gỗ xuống mặt thảm.
Sau khi trải qua một đợt cao trào, cơ thể của cậu trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí càng thêm chặt chẽ hơn.
Vương Tuấn Khải biết, thân thể yêu kiều như vậy là hiếm có, hơn nữa chỉ với gương mặt quyến rũ mê hoặc của cậu thôi cũng khiến đối phương khó kìm lòng rồi.
Nghĩ tới đây, anh đột ngột kéo xuống khăn bịt dày đang che mắt cậu , vừa tiếp tục va chạm vừa giơ tay che sáng cho cậu .
Người con trai vốn tưởng rằng mình sẽ bị che mắt đến khi kết thúc, thời điểm khăn đen rơi xuống đất, cậu đối với hành vi nhân từ của người nào đó đã kích động không nói nên lời.
Sau khi anh rút tay che mắt cậu lại, Vương Nguyên đã khôi phục tầm nhìn, mới chiêm ngưỡng hết được đống đạo cụ vô cùng tình thú trong phòng.
Dâm dịch ẩm ướt vương xuống không chỉ trên tấm thảm mà những thứ hai người đã 'chơi' qua, trong không khí thoang thoảng hương vị tình dục.
Anh dựa mặt vào vai Vương Nguyên , nghiêng đầu hôn lên vai và cổ cậu ,hai thân thể trần trụi dán chặt vào nhau, hành động của người đàn ông bên dưới càng thêm kịch liệt, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.
Vương Nguyên nghe đến hai tai nóng bừng, trong cơ thể cũng nóng lên, cậu đang muốn tránh đi, bỗng anh nói: "Thật đẹp."
Người con trai hơi nghiêng đầu, ánh mắt hàm chứa sắc xuân nhìn chằm chằm khuôn mặt cương nghị xen lẫn dục vọng khó che lấp của anh, trong bản năng đáp: "Anh cũng đẹp."
Anh bật cười trước lời khen của cậu , thình lình nắm lấy vai của cậu ,đâm mạnh vào.