Chapter 19 - Christmas Decorations

815 24 0
                                    

Khi Ji Hoo vừa mới bước vào nhà thì âm thanh của những tiếng cười nói vui vẻ vang lên bên tai anh. Anh mỉm cười, khi cởi bỏ chiếc áo khoác.

Bước nhanh đến phòng khách với không một tiếng động, anh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ngay trước mắt mình.

Seo Hyun đang ngồi trên tấm thảm ở phòng khách, bao quanh là những thùng carton và những tờ giấy đủ màu sắc, còn ông nội anh đang ngồi trên ghế sofa, cười nói cùng cô. Họ đã tìm kiếm tất cả những món đồ trang trí Giáng sinh ở trong nhà và có vẻ như đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Thế nhưng chưa có cây thông Noel nào ở trong phòng cả, anh nhận thấy điều đó.

"Hai kẻ khủng bố này đã làm gì với căn nhà của tôi vậy?" Anh nói khi bước vào trong.

Seo Hyun ngẩng đầu lên, trao cho anh một nụ cười, và anh đáp lại bằng một nụ cười khác. Cô đã chuyển đến sống ở nhà anh, sau đêm đó và họ đã sống cùng nhau như thế. Đã gần một tháng kể từ khi họ bắt đầu sống như một cặp tình nhân và anh sẽ là kẻ ngốc nếu không thừa nhận rằng anh đã hạnh phúc như thế nào kể từ khi đó.

Ông nội anh cũng hoàn toàn hạnh phúc với sự tiến triển trong mối quan hệ của họ. Ji Hoo biết rằng ông nội đã yêu quý Seo Hyun từ lâu rồi, và càng quan tâm đến cô nhiều hơn sau những đau khổ mà cô ấy phải chịu đựng gần đây. Giờ thì ông còn trên cả hạnh phúc khi thấy cả cô và cháu trai của ông có vẻ như thân mật hơn. Vì vậy Ji Hoo không nghĩ rằng có bất kỳ vấn đề gì về phía ông, mặc dù vị tổng thống già đã bắt đầu đề cập tới chuyện kết hôn...

Mỗi khi chủ đề ấy được khơi ra, Seo Hyun lại lịch sự chuyển chủ đề, mặc dù vẫn luôn mỉm cười. Cô ấy đã nói với ông nội rằng họ mới chỉ hẹn hò được gần 3 tuần rưỡi... ai lại muốn kết hôn sớm như vậy chứ? Cô ấy luôn luôn nhấn mạnh rằng hôn nhân là chuyện gì đó cần được suy nghĩ cẩn trọng với sự kiên nhẫn và một cái đầu lạnh.

"Em đã từng quá vội vàng trong mọi chuyện và chúng kết thúc trong vũng bùn...", cô từng thổ lộ với anh, sau một cuộc nói chuyện tương tự. Cô đã nói với anh rằng cô biết anh không phải là Jean Paul nhưng cô cũng thừa nhận rằng thời gian là thứ mà cô cần để thoát khỏi quá khứ của mình. Và Ji Hoo tôn trọng điều đó bởi vì anh biết điều đó đúng như thế nào, rằng thời gian là tất cả những gì cô ấy cần để xoá đi nhưng xoá đi những vết thương nghiêm trọng đó.

Anh bước về phía cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô khi cô nhắm mắt lại, và ngồi bên cạnh ông nội để trao cho ông một cái ôm.

"Em và ông vừa nghĩ đến chuyện trang trí căn nhà..." Cô nói.

"Oh thật sao? Thế thì tại sao anh lại có cảm giác ai đó vừa xông vào nhà mình và làm rối tung mọi thứ?" Anh hỏi trong khi bật cười cùng cô.

"Humph! Ông không biết cháu đang phàn nàn về điều gì." Ông nội anh lên tiếng và cũng mỉm cười. "Ông và nó chỉ bày bừa một chút thôi mà..."

"Một chút ư?"

"Well, có lẽ nhiều hơn một chút..." Seo Hyun nói.

"Đằng nào thì," ông nội anh nói trong khi nhặt lấy một quả cầu tuyết từ trong chiếc hộp, "cháu sẽ phải quen với chuyện này. Vài năm nữa cháu sẽ là một ông bố và rồi sự bừa bộn còn lớn hơn thế này rất nhiều..."

FOREVER F4Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ