Chương 5

449 40 0
                                    

Lời của Olivia: mỗi một ngày tôi sẽ cố gắng ra một chương, kể từ ngày đó còn cách 22 ngày nữa. Dự kiến sẽ có 22 chương sẽ được cập nhật liên tục trong mỗi một ngày. Còn sau 22 ngày, thời gian ra chương mới sẽ lúc có lúc không.


Lúc này, tại phòng nghỉ ngơi của Chu Noãn.

Sau khi nhìn xung quanh căn phòng của Triệu Oánh, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Không có gì xảy ra cả. Cô nghĩ câu chuyện Triệu Oánh kể ra, có thể là do sự cố, hoặc ai đó cố tình trêu chọc cô ấy.

Là người trong cuộc, nếu đây là một sự hiểu lầm, như vậy Triệu Oánh sẽ cam tâm tình nguyện mà chấp nhận. Nhưng nếu nó là sự thật, như vậy cũng... Không biết nên nhờ ai xử lý...

Chu Noãn ngả người xuống chiếc giường mềm mại, thầm nghĩ những điều mà cô không ưng ý nhất trong căn phòng này là: cửa chính không có mắt mèo!

Không có như vậy, há chẳng phải không chừng chỉ có mỗi một mình phòng của cô là ngoại lệ, hay các phòng xung quanh đều như vậy? Lúc nãy ở phòng Triệu Oánh do chăm chú quan sát xung quanh, lại quên mất mắt mèo có nằm ở cửa phòng của cô ấy hay không.

Chu Noãn chẹp chẹp miệng, đổ lỗi cho tuổi già.

Lúc nãy trước khi vào bệnh viện, cô đã tắm rồi, bây giờ mà tắm nữa, e là muộn mất giờ phút nghỉ ngơi. Chu Noãn thầm nghĩ ra được, có lẽ ngày mai Quý Nam sẽ gõ cửa ầm ầm gọi cô dậy, đón bình minh trong bệnh viện.

Haiz, dù sao lần đi này cũng vì công việc.

Tự trấn an xong, cô lật người lại, ôm lấy cái gối ôm bên cạnh, vùi đầu vào, nhắm mắt.

Lúc chuẩn bị ngủ, trong đầu Chu Noãn cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, bỗng cô nhận ra điểm khác thường lúc cô gặp người đàn ông ở phía cầu thang.

Chẳng phải các bác sĩ nam, hầu hết đều làm theo quy định của bệnh viện, nhất nhất phải đeo thẻ của mình trước ngực hay sao?

Không không, không chỉ là riêng bác sĩ nam, ngay cả bác sĩ nữ, các y tá đều có mà?

Làm sao mà người đàn ông đó không có?

Chu Noãn lầm bầm: "Có khi nào là anh ta vội quá nên không đeo lên?" Dù sao đó cũng là giờ nghỉ rồi, huống hồ căn phòng của Hứa Lâm Lâm chỉ có các y tá nữ chăm sóc.

Aya, cũng không thể vội vàng kết luận được. Ngày mai có thể mượn xem hồ sơ của các bác sĩ nam trong bệnh viện là được.

Quá thông minh!

Vì vậy, Chu Noãn mới yên tâm nhắm mắt.

*

Sáng hôm sau, y như cô dự đoán, lúc này, mặt trời còn chưa lên cao, mà cửa phòng cô đã bị Quý Nam hùng hùng hổ hổ đập không thương tiếc.

Quý Nam: "Dậy đi Chu Noãn! Phải thức trước ông mặt trời! Chúng ta đã có hẹn họp ở bệnh viện người ta rồi! Dậy mau!"

Triệu Oánh đang còn mơ màng, đứng bên cạnh cậu ta, huýnh tay: "Tiểu Nam, nhờ anh mà cả khu đều dậy cả."

Quý Nam bất mãn: "Vậy mà bên trong con sâu lười kia vẫn chưa có động tĩnh! Tức chết tôi rồi!"

Bệnh Nhân Phòng 415Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ