4. Thế giới của Annabelle

297 29 0
                                    

4. Thế giới của Annabelle.

o0o

Sáng hôm sau,

"Cốc cốc cốc"

Âm thanh từ cánh cửa truyền đến, khiến Tom ngay lập tức tỉnh giấc sau cơn ác mộng.

Tom lặng lẽ choàng người dậy, hắn bước xuống giường, chân chạm vào mặt sàn lạnh lẽo buốt giá. Đi đến phía cửa, Tom nhẹ nhàng mở ra cánh cửa gỗ mục cũ. Ánh sáng từ từ rọi vào bên trong, mặc dù chỉ là màu sắc thẳm đục nhưng cũng đủ để đôi mắt hoạt động.

Trước mắt Tom, dưới hành lang là một cục đá nhỏ. Bên cạnh cách đó một khoảng là bóng dáng của một học viên. Sau khi nhìn thấy Tom mở cửa, có lẽ người đó đã rất hoảng sợ.

- M...ma!!!

Người đó la lên rất kinh hoàng. Sau đó chạy mất.

Tom không hiểu người đó có ý gì. Hắn đóng sầm cửa lại rồi xoay người vào trong. Lúc hắn đi ngang qua cái tủ, cái ánh nhìn của hắn dừng ở đó. Điều đó khiến hắn nhớ đến chuyện xảy ra vào buổi tối khi nãy.

Cái khuôn mặt "xinh đẹp" của Annabelle khiến người Tom trở nên lạnh hơn. Sau khi ả bóp cổ Tom cho đến hắn không thể thở. Đúng, Tom lúc đó đã chết dưới bàn tay gầy guộc của Annabelle. Tuy nhiên, linh hồn của Tom đã bị ả kéo đi và ả đã ăn mất nó bằng một cái mồm to đùng và đầy chất lỏng đen. Nhưng, Tom vẫn còn nhận thức của mình khi bị ả ăn mất linh hồn. Đúng hơn là ả đã để Tom tỉnh trong cái vòng đen sặc mùi ma quỷ, và đó là bụng của cái bóng đen Annabelle.

Xung quanh Tom toàn là bóng đêm, một mình trơ trọi ở đó. Tom không biết tiếp theo mình nên làm gì.

"Xin chào cậu bé, chào mừng mi đến với thế giới của Annabelle!"

Một giọng nói vang lên, so với âm thanh vừa nãy Tom nghe từ con quỷ đen kia thì nó dường như dễ nghe hơn một chút, giống tiếng nói của một con người.

"Ngươi là ai?"

Tom loạng choạng trong bóng tối, hắn không phân biệt được đây là nơi nào cũng như ai đang nói chuyện với hắn. Hắn chỉ biết bản thân đã bị quái vật kia rút mất linh hồn, và hắn biết mình đã chết.

"Ta đã bảo, đây là thế giới của Annabelle, còn ta chính là ả - Annabelle với lời nguyền. Kẻ đã tạo nên căn phòng chết chóc mà mi đang ở."

Giọng nói trầm trầm nhưng pha lẫn chút âm ấm. Giống như linh hồn của ả: quỷ tính và linh tính. Nhưng có lẽ linh tính của ả mới chính là thứ tạo nên quỷ tính đó.

"Nhưng rõ ràng ngươi đã giết chết ta và nuốt ta vào bụng. Bây giờ tìm ta, ngươi còn muốn thứ gì nữa?"

Tom căm phẫn hét lên trong bóng đêm. Nỗi bức xúc của thằng bé đã đạt đến mức bùng nổ. Kẻ đã giết hắn bằng những thứ hôi hám, giờ ở đây còn tìm hắn nói chuyện. Hắn làm sao có thể không tức giận nổi?

"Bình tĩnh đã cậu bé. Ta đã tìm thấy trong tâm trí mi những thứ không đáng có ở một đứa trẻ. Mi là một thiên tài. Và ta muốn giúp mi tận dụng những nguồn lực vốn có."

[HP] Lời nguyền AnnabellaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ