11. Buổi sớm "yên bình"

183 23 0
                                    


11. Buổi sớm "yên bình".

oOo

- Ừ thì...ai cũng phải có lúc quên thôi. Nếu đã vậy thì mi vẫn có thể tiếp tục nằm ngủ.

Annabelle nhìn vào chiếc đồng hồ đang điểm sáu giờ. Hình như ả hơi lố về vấn đề cư xử của mình. Nhưng với tính cách của ả thì sẽ chẳng bao giờ nhận sai với một đứa trẻ con. Ai đời nào lại xin lỗi với một đứa con nít mười một tuổi cơ chứ?

Tom thở hừ một cái. Sau đó lạnh tanh bước xuống giường mà không thèm quan tâm đến câu nói của Annabelle, đó là ngó lơ. Với cái thái độ đó của hắn làm cho ả cảm giác bị khi dễ tột cùng. Ngay tức khắc ả trở nên tức giận, đôi mắt cũng phừng phừng biến thành một ngọn lửa đỏ, cánh tay đưa về phía bóng lưng của Tom và nó bắt đầu giãn ra dài hơn. Tưởng chừng ngay phút đó cánh tay ấy sẽ xuyên thủng thằng bé, nhưng, ả dừng lại.

- Ngươi đi đâu đấy?

Annabelle đã đạt tới mức giới hạn của mình nhưng ả vẫn có thể một lần nữa tha thứ cho lỗi lầm của Tom. Ả cũng không ngờ đến bản thân trở nên hiền từ từ lúc nào. Với việc xuống tay với Tom, bây giờ ả không thể ra tay được. Chắc có lẽ ít nhiều ả muốn có một người bạn trong từng ấy năm sống cùng sự cô độc. Ả khao khát có một người bạn là con người.

- Tôi đương nhiên phải đi chuẩn bị cho buổi học rồi.

Tom dừng lại, hắn chậm rãi đáp. Sau đó xoay người, ngập ngừng, hắn nói tiếp:

- Nếu có thể... bà giúp tôi chuẩn bị sách vở được không?... Các khóa học tôi có ghi lại và để ở trên bàn!

Annabelle nghe thấy thế, khuôn mặt không hiểu tại sao lại trở nên dịu dàng và hòa nhã. Ả mỉm cười, đáp:

- Đương nhiên là được...!

Tom thấy, đó vẫn là một khuôn mặt gầy guộc hốc hác, nhưng khác lạ rằng bây giờ nó lại ánh lên ngọn nắng ban mai trong lòng của hắn. Trước mắt Tom, cảm giác ấm áp lan tràn trong thị giác của mình, hắn nhận ra mọi thứ dường như quen thuộc đến lạ. Khiến hắn nhớ đến mẹ, nhưng, ngay cả khuôn mặt của bà ấy ra sao, Tom chưa bao giờ được biết...

-- --

- Ồ, thì ra là Tom Riddle đây à. Không ngờ kẻ như mày lại có tính kỉ luật thức giấc vào sáng sớm. Ở trại trẻ của thế giới Muggle bần hèn kia, phải chăng hằng ngày mày đều bị buộc phải thức giấc và cật lực giặt quần áo thuê cho người khác đúng không?

Giọng nói chua ngoa của một học sinh vang lên ở đại sảnh đường. Ừ, nó học năm nhất và được đặt cách làm thủ tịch Slytherin vào hôm trước. Và điều đó đã khiến niềm kiêu hãnh trong lòng nó trỗi dậy mãnh liệt và ngạo mạn một cách thái hoá.

Nó cảm thấy bây giờ nó là một quý tộc thượng đẳng và cao quý rồi, so với thằng nhóc Tom Riddle đến từ trại trẻ mồ côi và có dòng máu bẩn, nó nhận ra rằng nhiệm vụ chân chính mà các quý phù thủy của Slytherin thân truyền chính là trừ khử và làm khó dễ những đứa như Tom - nỗi nhục nhã.

Nó tiến đến chỗ ngồi vắng tanh của Tom ở dãy cuối. Bàn tay đập mạnh xuống chỗ bàn gỗ một cách hùng hồn. Nó đưa đôi mắt đầy khinh bỉ và kênh kiệu nhìn "người bạn" cùng lứa có mái tóc đen bù xù và làn da trắng bệt. Trong khi đó ở chỗ ngồi, quyển sách da dê dày cợm đang được đặt trên bàn. Tom đang giết thời gian rãnh buổi sớm vào những hàng chữ cổ của sách lịch sử. Nhưng ai ngờ đâu lại bị quấy rối bởi những đứa ảo tưởng và dở hơi. Thật là, phiền phức còn hơn cả Annabelle!

[HP] Lời nguyền AnnabellaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ