46. Tình dược.

179 12 0
                                    

Thời gian vào những ngày vào Đông dường như đều cảm thấy chậm chạp. Có lẽ giữa khung cảnh trắng xóa của tuyết và những tán cây không lá đen nhẻm đã làm cho mọi thứ trở nên vô vị đến đáng sợ.

Annabella nhìn qua ô cửa sổ với đôi mắt thẫn thờ bao phủ bởi sự u ám kì dị.

Tuyết đã bao phủ cả vùng trời, Annabella còn cảm nhận thấy các luồng gió thổi vun vút ở bên ngoài đang không ngừng đâm sầm sập vào chiếc ô kính cửa sổ.

Đã bao lần rồi nhỉ?

Annabella đã chiêm ngưỡng sắc vóc của vị thần tuyết này bao lần rồi?

Không nhớ nữa... Nhưng hình như cũng nhiều nhỉ?

Và cũng nhàm chán y như các lần trước.

"Annabella, hôm nay không cần chờ tôi về đâu." giọng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau và không ai khác ngoài Tom có thể làm vậy.

Hôm nay Tom chẳng như thường lệ mặc đồng phục Hogwarts, thường phục có lẽ phù hợp hơn cho những ngày nghỉ hoặc là các buổi hẹn hò đôi lứa.

Tuy Annabella đã nghe tiếng nói, nhưng ả cũng không buồn xoay người ngoái nhìn lại kẻ đồng hàng trẻ tuổi kia. Annabella vẫn vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ và thẳng thừng nói:

"Lại đi chơi với bạn gái hả?"

"..." Thiếu niên đằng sau có vẻ ngập ngừng đứng lặng, nhưng ngay giây sau hắn cũng đã giải đáp:

"Vâng."

"Ừm."

Một câu trả lời thản nhiên thật nhẹ nhàng của Annabella nhưng khi rơi vào tai Tom lại như là một tảng đá lớn đang hạ xuống thân người hắn đầy nặng nề.

Mặc dù biết trước câu trả lời ấy nhưng không thể nào tránh khỏi cảm giác trống rỗng đớn đau.

Cô ấy không quan tâm chuyện này sao? Từ đâu, bao giờ và với ai? Cô ấy đều không thắc mắc ư?

Tom siết chặt bàn tay, đôi môi mím lại như đang kiềm chế sự tức giận của mình.

"Tạm biệt." Tom bật thốt, sau một cú dậm chân thằng bé cũng rời khỏi.

"Chủ nhân, người thực sự để thằng bé như vậy sao?" One ló dạng bên cạnh, đôi mắt hốc hác lo lắng hỏi.

"Ừ!" Annabella trả lời.

"Nhưng vài ngày trước rõ ràng người đã nghe thấy nó trên người thằng bé mà? Tôi e sợ điều đó sẽ gây hại cho Tom và cả chúng ta nữa!"

Nhắc đến những ngày trước, "nó" trong lời của One thật sự là một thứ khiến Annabella đáng kinh ngạc và không thể ngờ tới.

"Nó" ở đây không gì xa lạ cả, cái thứ đã tạo ra đứa trẻ lầm lỗi vô tội trong cuộc đời thống khổ không được chào đón, là thứ gượng ép và bắt buộc đầy kinh tởm.

Tình dược.

Đúng vậy, Annabella và One đã ngửi thấy cái mùi tởm lợm ấy vài ngày trước trên người của Tom. Và điều khó tin chính là thằng bé đã không nhận ra, hoặc là giả vờ. Nhưng việc dùng tình dược như vậy trong cái tuổi này thì quả thật con bé đó rất gan dạ.

[HP] Lời nguyền AnnabellaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ