18. Cuộc gặp gỡ tinh tế từ Abraxas Malfoy

169 20 0
                                    

Những ngày không có Annabelle, Tom như trở về cuộc sống của lúc trước ở trại trẻ. Cậu bé cứ việc lên lớp, ăn uống rồi lại nghỉ ngơi làm bài tập, cũng thường lui tới căn hầm của Annabelle. Hầu như nó không nói chuyện với ai. Nagini thì chỉ có biết suốt ngày đi ngủ rồi đến khi nào đói sẽ tìm đến Tom để xin ăn.

Tom lúc đầu sau khi Annabelle rời khỏi thì vui mừng nhưng không hiểu tại sao dạo gần đây như có cảm giác thiếu thốn thứ gì. Nó thường xuyên thở dài, chán nản với mọi thứ xung quanh nó. Hằng ngày nếu có sự xuất hiện của Annabelle, mặc dù có hơi phiền phức nhưng không bao giờ là chán cả. Lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng nói hay cằn nhằn của Annabelle, đó như trở thành một thói quen và là thành phần không thể thiếu.

Tom không thể ngờ tới, sẽ có ngày nó nhớ đến mụ Annabelle mà nó cho là khó ưa kia. Thật sự là nó bị điên rồi mới nhớ đến mụ.

Nhưng rất mau cái sự chán chường ấy đã được thay thế đi. Tom vào một dịp đã vô tình tìm thấy một lối đi ở căn hầm. Với tâm tính tò mò của một đứa trẻ, dĩ nhiên Tom đã mò mẫm theo con đường và tìm được cánh cửa đến với vùng không gian khác. Và đó là Rừng Cấm.

Bước ra khỏi gốc cây lớn, cánh cửa dẫn đến từ căn hầm của Annabelle, đứng trước một vùng đất linh thiêng của Hogwarts, xung quanh là cây cối to lớn um tùm và hầu như những tán lá trên cao bao phủ mà không thể nhìn thấy được ánh mặt trời vào ban đêm, với độ ẩm cao hơn so với nơi khác nên sương mù ở đây cũng có phần hơi dày.

Tom cùng với Nagini ở Rừng Cấm. Con rắn nhỏ từ lúc sinh ra cho đến nay chưa từng được nhìn thấy thiên nhiên bên ngoài căn phòng tăm tối ấy. Nagini cảm thấy vui vẻ và tò mò mọi thứ. Nó trườn người xuống đất, nằm lăn lộn ra ngửi mùi đất bên dưới, miệng rắn phát ra vài tiếng rên rỉ thoả mãn. Vẫn là sinh vật sinh ra ở thiên nhiên, Nagini nghĩ đây mới là nơi nó thuộc về. Nó trườn đến nhiều nơi khác, cùng với những bụi cây thấp mà đùa nghịch.

Tom lạnh tanh nhìn viễn cảnh trước mắt, sau đó lạnh lùng thốt "Được rồi Nagini, ngươi định ở đây luôn hay sao?"

Nagini tham lam quấn thân mình trơn bóng đen thui của mình vào cành cây rồi trả lời "Đúng vậy, sir! Tôi muốn được ở đây một lúc rồi sẽ trở về ngay mà! Tôi muốn tự mình đi tìm thức ăn!"

Tom không biểu hiện thái độ nào mà lẳng lặng nhìn nó như muốn chờ nó đổi lại ý muốn. Nhưng Nagini đã kiên quyết muốn rong chơi, Tom chỉ nói "Nếu vậy thì ngươi cứ ở lại đây đi!"

Tom nói xong thì xoay người đi về hốc cây, bỏ lại Nagini ở đó.

"Sir, ngài định bỏ tôi ở lại đây sao? Sir, đừng bỏ lại tôi mà!" Nagini như mới cảm thấy sợ hãi liền nhanh chóng trườn đến hốc cây nhưng Tom đã đi mất rồi. Nagini khóc lóc huhu, sợ hãi co người ở trước cửa.

Tom đã có ý định sẽ dạy dỗ cho Nagini một bài học đáng đời. Hắn sẽ bỏ nó ở đó một lúc, sau đó sẽ quay ra đón nó vào. Nhưng từ ở trên phòng, Tom như nghe thấy vài tiếng động.

Annabelle đã về?

Tom vội chạy lên, qua mấy vòng cầu thang thì đến. Nhưng trước mắt nó không phải là Annabelle mà là...

[HP] Lời nguyền AnnabellaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ