37. Vĩnh viễn không thể buông tha

188 16 0
                                    

"Còn không phải là tại Annabella biến mất không một tiếng nào sao? Annabella cũng biết tôi không thể ngủ nếu thiếu Annabella mà." Tom phồng má.

"Việc ta biến mất thì chẳng phải bình thường à? Mi đừng quên ta là một hồn ma, cũng phải có thời gian tu dưỡng chứ!" Annabella vẫn cong cấu hai đầu lông mày, giọng nói phát ra vẫn còn giữ sự giận dữ.

"Nhưng lúc trước cũng không biến mất lâu như vậy..."

"Nhiều chuyện quá! Việc của ta mi cũng chẳng cần bận tâm đâu!" Annabella chề môi, bày ra bộ mặt xem Tom là phiền phức. Nhưng chính khuôn mặt này của Annabella lại khiến cu cậu tổn thương sâu sắc.

Annabella thật là người có EQ thấp nhất mà Tom đã từng thấy!

Cô ấy thật sự không hiểu ý hắn gì cả.

"Nhưng tôi rất sợ..." Tom thấp giọng. Sau đó hắn nhẹ nắm lấy tay của Annabella, nói tiếp: "Tôi sợ Annabella biến mất và vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa."

"..." Sau câu thủ thỉ ấy, không gian trong căn phòng tối mịt như tránh khỏi bề mặt và chìm xuống hố sâu không đáy. Annabella trầm ngâm không trả lời như đang suy xét về lời tâm tình đầy ẩn nhẫn của Tom.

Sợ ả biến mất? Thật là điên rồ! Chẳng ai từng mong muốn như vậy khi ả tồn tại cả. Ngay cả khi chết người ta cũng cảm thấy đây là điều xứng đáng mà ả được nhận. Ngoại trừ gã. Đây là lần đầu tiên Annabella nhận được sự mong mỏi từ người khác.

Nhưng ả không mong muốn điều này. Annabella ả không cần sự thương hại từ một đứa trẻ.

Annabella nắm lấy bàn tay của Tom rồi tách sự ấm áp ấy ra khỏi nơi mà thằng bé đang nắm chặt. Trong ánh mắt chùn xuống một bước nhưng nhanh chóng Annabella đã thuần thục che đậy nó.

"Ta chẳng qua chỉ là một hồn ma. Ngươi không cần phải đặt mọi thứ vào ta. Rồi sẽ đến lúc...ta và ngươi sẽ không ai nợ ai. Ngươi tương lai cũng sẽ mau chóng quên đi ta và ta cũng thế. Rốt cuộc, mọi thứ cũng sẽ trở thành lớp bụi bẩn có thể dễ dàng bị thổi bay." Annabella xoay người, từng bước chậm chạp đi.

Thấy sự lảng tránh của Annabella, Tom chợt ôm chỗ ngực trái nơi chỗ tim đang nhói đau từng cơn. Vẫn là tuổi thiếu niên bồng bột, tình cảm cũng không thể đè nén như một người chững chạc từng trải.

Bề ngoài Tom có lẽ là một kẻ lạnh lùng, ngầu lòi và đẹp trai trong mắt người khác. Nhưng khi đối với Annabella, Tom chỉ còn là một chàng trai bình thường muốn yêu và khao khát được yêu.

Tuổi trẻ nhiệt huyết đều dành trọn cho một người, người con gái mà hắn yêu say đắm nhưng chẳng thể thổ lộ và không được phép thổ lộ.

Còn gì đau đớn hơn điều này? Tom có thể chấp nhận nó, gánh chịu nó. Nhưng hắn không muốn Annabella xa cách hắn, càng không cho phép Annabella nghĩ đến chuyện quên hắn. Hắn sẽ chết mất! Tại sao? Tại sao chuyện này lại diễn ra như vậy? Tại sao Annabella lại là một hồn ma? Nếu như hai người cùng ở một thời đại thì phải chăng mọi chuyện sẽ khác?

Tom cắn răng, không có nhiều thời gian hắn đã tiến đến chỗ Annabella mà ôm chặt ả, nói bằng một giọng đau khổ.

"Nhưng bụi bẩn sẽ không bao giờ bị xoá nhoà sạch sẽ! Cho dù trái đất bị diệt vong và vũ trụ này tan rã, nó vẫn sẽ mãi tồn tại. Còn Annabella không phải hồn ma. Người là một phù thủy tài năng chỉ đang lẩn trốn khỏi thế giới này mà thôi. Năm năm trước người đã nói phép thuật của tôi đã hoà một thể với người, cho nên giữa chúng ta sẽ không bao giờ có cuộc chia ly nào cả!"

[HP] Lời nguyền AnnabellaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ