52. Bị đuổi khỏi phòng.

210 20 1
                                    

Dumbledore im lặng trong cuộc "trò chuyện" của Hiệu trưởng và Tom, cho đến lúc này thì ngài mới lên tiếng.

"Vậy theo em nói là Hagrid có liên quan đến chuyện này ư?" Dumbledore thắc mắc.

"Vâng ạ? Ý em không phải là Hagrid liên quan đến chuyện này, mà là chính cậu ấy là chủ nhân của hung thủ tấn công những học sinh Hogwarts đấy ạ!" Tom phản bác, ánh mắt nó nhìn ngài Dumbledore vẫn không khác với ngài Dippet là mấy, nhưng bên trong lại xuất hiện lên một tia địch ý khó để nhận ra.

"Chuyện này là thật sao?" Hiệu trưởng Dippet cau mày, sau đó nhìn qua Dumbledore.

"Sao trò lại chắc chắn chuyện này được? Hagrid là một đứa trẻ hiền lành và thẳng thắn, thằng bé không thể làm ra chuyện kinh khủng này đâu thưa ngài Hiệu trưởng!"

Dumbledore phủ nhận những câu nói vô căn cứ của Tom. Rubeus Hagrid, cậu ấy là trò của nhà Gryfindor do Dumbledore chủ nhiệm đã ba năm rồi. Bởi vì khi mới nhập học, thân phận của Hagrid vô cùng đặc biệt so với những đứa trẻ cùng lứa khác, thằng bé là một khổng lồ lai. Vì thế Dumbledore vẫn luôn để tâm đến đứa trẻ này và ông hiểu được linh hồn của Hagrid trong sáng đến không thể trong sáng hơn.

Nếu phải nghi ngờ Hagrid thì Dumbledore lại nghi ngờ Tom Riddle hơn. Vốn dĩ ngay từ đầu, Tom Riddle vẫn mang cho Dumbledore cảm giác thật xảo trá.

Ngay cả khoảng thời gian từ nãy đến giờ, Dumbledore nhìn ra được những gì Tom nói đều là dối gạt. Nhưng mà việc tự biến tấu ra vết thương nghiêm trọng như vậy, Tom Riddle này quả thật không từ mọi thủ đoạn nào.

Tất nhiên ngoại trừ Dumbledore, những người xung quanh đều như bị Tom thao túng. Trong mắt họ, Tom chính là một người đáng tin cậy nhất trên đời.

"Không phải vết thương trên người em là tự nhiên mà có! Em biết thầy Dumbledore không thích em, nhưng em không nghĩ vì thế mà thầy lại bao che cho sai lầm của đàn em Hagrid như vậy. Có lẽ lúc này thầy đang nghĩ rằng bản thân em tự tạo ra vở kịch này để hãm hại đứa trẻ ngoan trong lời thầy nói, bằng cách là tự đẩy bản thân vào chỗ chết ư?!"

Tom giải bày, giọng nói hắn phát run trong cổ họng. Những gì hắn nói, những gì hắn thể hiện đều như là sự ấm ức đang dồn nén của chính mình. Nhìn vào Dumbledore, mắt hắn đỏ ngầu như sắp phát khóc. Bàn tay hắn đưa lên để trước miệng như muốn ngăn đi âm thanh bản thân nấc lên trong cái đau khổ vì sự bất công ấy.

"Thứ chúng ta cần là bằng chứng thưa trò Riddle!"

"Thầy có thể xuống ngay căn phòng cuối cùng của tầng hầm! Chắc rằng thứ đó và đứa trẻ ngoan của thầy vẫn chưa rời khỏi đó đâu!"

"Trò...!..."

"Thôi đi ngài Dumbledore! Tôi nghĩ ngài không nên đối xử với học trò đang bị thương của mình như vậy! Tôi muốn nghe rõ ràng hơn những gì đã diễn ra với trò Riddle!" Hiệu trưởng Dippet ngăn chặn lời nói tiếp theo mà Dumbledore muốn phản bác. Khiến cho Dumbledore chẳng thể làm gì ngoài đứng một bên và cắn răng.

Có lẽ Dumbledore không thích Riddle và luôn làm khó dễ thằng bé là thật. Trò Riddle tốt và thông minh như vậy cơ mà.

Hiệu trưởng Dippet thầm nghĩ.

[HP] Lời nguyền AnnabellaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ