C177

1.6K 65 2
                                    

Chương 177: Bông hoa có độc

Bà cụ nhà họ Chu chẳng những chướng mắt Tưởng Ngọc Trân, kỳ thật cũng chướng mắt cả Sơn Trà, bà ta chỉ cảm thấy Sơn Trà chính là loại người lớn lên xinh đẹp giống như là hồ ly tinh, nhất định sẽ thông đồng với người ta, so với Tưởng Ngọc Trân càng làm cho người ta không thể yên tâm hơn, lúc trước Chu Bình An không đem người cưới về nhà, bà ta kỳ thật lại cảm thấy đây chính là một chuyện tốt.

Bằng không một con hồ ly tinh như vậy bước chân vào nhà, Bình An nhà bà ta sợ là về sau nói không chừng sẽ bị cô mê hoặc chỉ nghe lời vợ mà không nghe lời của bà ta, đặc biệt là sau khi nghe nói Tạ Tri Viễn đối với cô nói gì nghe nấy xong, lại càng cảm thấy quyết định của chính mình không hề sai.

Bà ta tuy rằng không có giao tiếp qua nhiều với Sơn Trà, nhưng vốn dĩ cũng chướng mắt Sơn Trà, cảm thấy cô là một cô gái chỉ mới hai mươi mà thôi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh được chứ? Còn không phải là do người đàn ông trong nhà nam nhân nhường nhịn nên mới hống hách hay sao, nhưng nếu rơi vào trong tay bà ta thì lại không phải vậy, bởi vậy mới đánh chủ ý muốn đến vay tiền của cô.

Mãi cho đến khi Sơn Trà thấp giọng cười khẽ ở bên tai bà ta nói những lời này, bà cụ nhà họ Chu mới đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt mờ nhạt bị che kín bởi đầy nếp nhăn nhìn Sơn Trà một cái.

Trên mặt Sơn Trà vẫn là nụ cười khanh khách, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra tới lời vừa rồi cô nói ở bên tai mình nói đến máu lạnh khó nghe cỡ nào.

Mãi cho đến lúc này bà cụ nhà họ Chu mới có thể xác định, Sơn Trà so với Tưởng Ngọc Trân ngu xuẩn kia quả thật thông minh hơn rất nhiều.

Cô căn bản không giống như mình tưởng có thể dễ dàng lừa dối đến như vậy, tựa như lời cô nói, đừng nói là bà ta quỳ gối ở nơi này, cho dù có là Tưởng vệ Quốc là người quỳ gối thì Sơn Trà cũng sẽ không hề có một chút đồng tình nào với bà ta.

Chính mình căn bản là đánh sai chủ ý, Sơn Trà mới không phải một con cừu con gì, cô so với hồ ly còn tinh còn gấp ba lần nữa.
Bà cụ nhà họ Chu bị Sơn Trà nói một phen như thế mặt không còn chút máu, cuối cùng bất tri bất giác phản ứng lại cái mà mình nắm lấy vốn dĩ không phải là cọng rơm cứu mạng gì cả, mà chỉ là một gốc hoa xinh đẹp có độc mà thôi.

Bà ta run run vừa suy nghĩ vừa đứng dậy, nhưng mà chân cẳng lại không nghe sai sử, vẫn là Chu Minh Quân thấy bà không thể đứng dậy được nên mới tiến trước đỡ lấy bà ta một phen, đem người một lần nữa đỡ tới trên ghế ngồi.

Tưởng Vệ Quốc không biết Sơn Trà đã nói gì với bà cụ nhà họ Chu, nhưng thấy sắc mặt của bà cụ nhà họ Chu thì ông ta liền biết nhất định lời Sơn Trà nói không phải là lời hay ý đẹp gì rồi.

Ông ta đã sớm lĩnh giáo qua sự lợi hại của Sơn Trà, trước mắt thấy vẻ mặt bà cụ nhà họ Chu tức khắc trở nên uể oải xuống, ông ta cũng không dám lại nói thêm lời gì, xụ mặt gọi Triệu Xuân Hoa một tiếng sau đó đem người dẫn trở về.

Cả đoàn người này mới vừa đi đến nửa đường, Sơn Trà đã nghe Chu Minh Quân hét lên một tiếng: “Bà nội! Bà nội bà sao vậy!”

Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh ĐẹpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ