Chương 2: Cầu hôn

367 43 0
                                    

Người đàn ông trong hình mũi cao mắt sâu, thần sắc nghiêm nghị, gương mặt đúng chuẩn tinh anh.

Kiểu tóc, quần áo cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén đầy uy nghiêm.

Mặt Từ Minh Hạo lộ biểu cảm phức tạp, nghĩ thầm: người làm tài chính thật là không tầm thường, chỉ ngồi không mà vẫn có một loại khí thế kiểu "Tôi rất thành công".

Cậu nghiêng đầu nghĩ ngợi chốc lát, sau đó nhận xét: "Cảm thấy người này không dễ ở chung, cậu có thể ứng phó được không?"

Vị tiên sinh này một mặt người sống chớ gần, nhất định là người có tính tình rất lạnh lùng lãnh khốc.

"Không có, tính tình anh ấy rất tốt, cũng rất biết chăm sóc người khác." Lý Thạc Mân nói.

Thiệt hay giả?

Từ Minh Hạo hoài nghi ánh mắt của mình không đúng.

"Được thôi, nếu cậu đánh giá cao anh ta như vậy thì tớ cũng hơi yên tâm một chút chút, 'gả' cậu ra ngoài." Từ Minh Hạo đưa tay làm động tác 'một chút chút', "Cao lãnh cấm dục xứng yêu diễm đê tiện, ít nhất tướng mạo hai người các cậu phối hợp rất có thể ma sát ra tia lửa nha ~ "

Là "Yêu diễm đê tiện" khoác da hồ ly.

Đây không phải lần đầu tiên Lý Thạc Mân bị bạn bè lấy tướng mạo ra trêu đùa, cười dùng câu "Nói lung tung trừ tiền thưởng" trêu chọc lại.

——

Thần tiên trong cửa hàng của bọn họ thật sự muốn kết hôn rồi.

Từ Minh Hạo vốn định chờ Lý Thạc Mân thông báo với các nhân viên xong mới thương lượng về vấn đề quà tân hôn.

Nhưng không ngờ ngay buổi tối hôm đó, vị tiên sinh kia đích thân tới.

Cửa hàng hoa gần quảng trường Tấn Giang, trước có trung tâm thương mại, sau có tiểu khu, lượng người qua lại rất lớn.

Ngày hôm nay là cuối tuần, không đề cập tới người đi dạo phố hẹn hò, người chuyên đến xem ông chủ Lý cũng nhiều hơn gấp đôi so với lúc thường.

Sắc trời chuyển tối, người trong cửa hàng ra vào không ngừng.

Thời điểm Kim Mẫn Khuê đến, Lý Thạc Mân đang bị mấy người trẻ tuổi vây quanh hỏi han, thấy hắn tiến vào lập tức nói một tiếng xin lỗi rồi tươi cười nghênh đón: "Sao anh lại tới đây?"

Kim Mẫn Khuê ở ngoài càng lạnh lùng hơn, đứng trước mặt Lý Thạc Mân cao hơn y gần một cái đầu: "Tôi đến đưa em về nhà."

Tốc độ nói chầm chậm không nhanh, thanh tuyến thuần hậu.

Tiếng nói êm tai, nhưng đáng tiếc không có tình cảm gì, phối hợp với tướng mạo ác liệt quá mức kia, lạnh lùng đến không có tình người.

May mà ánh mắt hắn đủ thâm thúy, khi nghiêm túc chuyên chú rất giống một con sói ôn thuần hiếm thấy.

Lý Thạc Mân nghe sói nói xong, hơi sửng sốt.

Mấy ngày trước đều là đến nơi hai người đã hẹn trước dùng cơm, sau khi ăn xong thì Kim Mẫn Khuê đưa y về nhà, coi như nói còn nghe được.

[Chuyển ver] GYUSEOK| Tiên sinh vẫn không chịu ly hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ