Còn một tuần trước khi đến ngày khai giảng, lúc này Edgar đang ở trong phòng kí túc sắp xếp và bầy trí với rất nhiều thùng đồ to nhỏ, bên trong chứa đủ thứ nội thất mà cậu đã đặt mua riêng của một cửa hàng có tiếng.
Nếu là người khác, họ sẽ không quá chú trọng đến việc bầy trí căn phòng khi ở trong kí túc nhưng với Edgar thì không.
Phòng kí túc là nơi mà cậu sẽ ở xuyên suốt nhiều năm vì vậy cậu muốn đảm bảo "cái tổ" ấm nhỏ của mình phải thật thoải mái và thẩm mỹ.
Edgar đã đến từ sáng sớm khi mà ánh ban mai còn chưa chạm đến mặt đất, cụ thể là vào khoảng 4 giờ sáng và cậu đã đứng bầy trí đồ đạt được hơn 5 tiếng đồng hồ rồi nhưng có vẻ vẫn chưa có dấu hiệu sắp hoàn thành.
Ở gốc khác của căn phòng kí túc rộng lớn, Luca cùng với hai quần thâm lộ rõ dưới mắt mình đang mệt mỏi thở dài trong khi nhâm nhi ly cà phê đen trên tay mình.
Không phải vì kí túc cách âm không tốt mà căn bản là vì thay vì ngủ ở phòng của mình thì Luca lại chọn ngủ ở phòng khách.
Lý do được anh trả lời mỗi khi ai đó hỏi đến đều là vì "nằm ở ngoài phòng khách tôi cảm thấy thoải mái hơn, trong phòng ngột ngạt lắm, tôi không thích!".
"Edgar! Cậu xong chưa vậy?!"
"Nếu cảm thấy ồn thì anh vào phòng của anh đi! Anh có phòng kia mà?!"
"Cái thằng nhóc này, mình mới là người lớn tuổi hơn ở đây kia mà."-Hắn nói nhỏ giọng, chỉ đủ để một mình hắn nghe.
Thật đấy, cái thân hình mảnh mai kia thì làm gì mà khiêng được đống đồ nặng ấy chứ? Hắn tò mò bước đến ngoài cửa nhìn trộm qua khẽ hở để xem cậu làm gì mà lâu đến như vậy.
Nhìn vào bên trong, hắn thấy thân hình thấp bé kia đang khó khăn lấp ráp một số đồ nội thất, nếu khó nhọc đến vậy sao cậu không nhờ anh giúp nhỉ?
Mấy thứ đồ lấp ráp kia vốn cũng là một phần sở trường của anh và gần như là kiến thức cơ bản của khoa cơ học điện tử mà.
Luca bực mình xông vào phòng Edgar, mặc cho con người kia đang đưa gương mặt ngơ ngác nhìn mình, hắn vẫn thông dong bước đến giựt lấy đống đồ trên tay cậu.
"Coi này, tay trầy xước cả rồi lại còn không ngừng làm phiền tôi từ sáng đến giờ, đưa đây tôi làm cho, cậu xuống phòng y tế băng bó đi."
Dù giọng điệu lộ rõ sự khó chịu của hắn đối với cậu nhưng rõ ràng lời hắn nói vẫn là lời quan tâm.Nhận thấy cậu vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, hắn lại lên tiếng:
"Mau đi đi, không cần cảm ơn tôi đâu."
"Ai thèm cảm ơn anh?"
Edgar lên tiếng đáp trả mặc dù lời nói đi ngược lại với suy nghĩ.Cậu bước dần đến cửa ra rồi đi mất, mặc cho cái con người đáng ghét kia đang giúp cậu một cách không cần thiết.
Xuống đến phòng y tế, ở đây cậu gặp một đàn chị đang học cao học ở khoa y, người đó mang gương mặt dịu dàng, búi tóc cao trong rất ra dáng một bác sĩ dù vẫn còn đang là sinh viên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LuEd]Cọ Vẽ và Ánh Điện Lam Tử
Storie d'amoreEdgar Valden,một hoạ sĩ trẻ tuổi vang danh khắp nước Anh đang rơi vào thời kỳ xuống vóc trầm trọng khi mà cậu đang dần quên mất lý do vì sao bản thân lại cầm cọ vẽ.Việc đó ảnh hưởng rất lớn đến hội hoạ của Edgar,trong lúc bế tắc,đại học Oletus đã gử...